• 117

Chương 84: Nhạc Bất Lãnh


Số từ: 1770
Nguồn: bachngocsach.com
Nhắc lên tới, người thực sự là laoị động vật kỳ quái.
Khi tại hoang dã, mỗi ngày đều chiến đấu, ước gì có thể có chốc lát yên tĩnh. Bây giờ tại Cảm Ứng tràng, đã có đoạn thời gian không có chiến đấu, mình vậy mà lại sẽ mong mỏi chiến đấu.
Khi lại lần nữa bước lên mù chiến lôi đài, Ngải Huy có chút cảm khái.
Cuộc sống tại Cảm Ứng tràng cũng không phải nhất thành bất biến như hắn suy nghĩ vậy. Hồi tưởng những gì trải qua trong khoảng thời gian này, tuy rằng không khẩn trương đếnmức khiến người không thở nổi giống như hoang dã, nhưng mà cũng là thay đổi không ngừng, muôn màu muôn vẻ.
Nghĩ đến những người và sự việc mình gặp phải, Lâu Lan, lão sư, sư nương, Minh Tú sư tỷ, mỗi một người đều là rất tốt rất thiện lương. Trong sinh hoạt khắp nơi đều là yên tĩnh cùng ấm áp, thực lực của mình tăng lên rất nhiều, cuộc sống phi thường tốt đẹp.
Trên lôi đài một mảnh đen kịt, cái gì cũng nhìn không thấy.
Ngải Huy không khỏi sách sách lấy làm kỳ, nhìn qua lại có tiến bộ rồi, trước đây còn cần mặt nạ, khói gì gì đó, bây giờ cũng không cần những thứ này rồi, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua lồng nguyên lực trên đỉnh đầu, suy đoán hẳn phải là vấn đề từ lồng nguyên lực.
Ngải Huy phỏng đoán không sai, mù chiến phát triển đến bây giờ, đã sớm phát sinh rất lớn biến đổi. Đạo trường cần nhờ vào mù chiến kiếm cơm ăn, mỗi cái vắt óc tìm mưu kế cải thiện mù chiến, làm cho đạo trường của mình có thể nổi bật lên trong rất nhiều mù chiến đạo trường.
Không có điều gì càng tạo ra động lực hơn điều này.
Đạo trường này độc đáo khác người, thiết kế ra một loại lồng Nguyên lực, gọi là Lồng không ánh sáng. Nó có thể hấp thu tia sáng, bên trong lồng không có chút tia sáng nào, một mảnh đen kịt. Nhưng mà khán giả ngoài lồng lại có thể thấy rất rõ ràng tình hình chiến đấu bên trong. Hơn nữa vì có thể giúp khán giả có được tầm nhìn càng tốt, trên không trung bốn phía lôi đài, thành lập rất nhiều không trung thính phòng.
Đương nhiên, những Không trung thính phòng có tầm nhìn tuyệt hảo này là cần phải dùng tiền.
Tổ Thu Ny đang ngồi tại bên trên, nàng chọn một cái vị trí tốt nhất, nàng rất hiếu kỳ trong khoảng thời gian bế quan này đến tột cùng Diễm ca có được hiệu quả gì. Tuy rằng đối với câu "Té ngã ở nơi nào, thì phải đứng lên từ nơi đó " của lão sư Diễm ca, nàng nghe đến mức sắp buồn nôn, nhưng mà nàng cũng biết đó là một vị tu luyện cuồng nhân.
Tại Ngũ Hành Thiên, Nhạc Bất Lãnh cũng không phải rất nổi danh, tối thiểu so với lão sư Đại Cương của Đoan Mộc Hoàng Hôn thì danh tiếng kém hơn xa.
Ông ta không lập gia đình, đơn độc lẻ loi, cũng không có thành tựu gì. Kinh lịch huy hoàng nhất, đại khái chính là từng đảm nhiệm bộ thủ Lãnh Diễm bộ ba năm, nhưng là bởi vì vô cùng trầm mê tu luyện, chuyện lớn chuyện nhỏ bên trong bộ đều không hỏi đến, dẫn đến thủ hạ tập thể chống lại, ông ta cũng cảm thấy ảnh hưởng việc tu luyện của mình, liền phiêu nhiên rời đi.
Nhạc Bất Lãnh nổi danh nhất, chính là sự khổ tu của ông ta.
Nghe nói năm đó Đại Cương đã từng cảm khái, nếu mình nỗ lực được bằng phân nửa Nhạc Bất Lãnh, ba mươi tuổi là có thể bước lên tông sư vị, có thể thấy ông ta tu luyện khắc khổ cỡ nào.
Nhưng Đại Cương bốn mươi tuổi thành tựu tông sư vị, mà Nhạc Bất Lãnh đến bây giờ còn chưa là đại sư.
Lúc đầu Diễm ca vừa mới lĩnh ngộ 【 Hỏa võng chu thiên biến 】, được nhìn là người thiên phú xuất sắc nhất trong đệ tử một đời này, chính là lúc phong quang nhất. Người nào cũng không có nghĩ đến, tộc trưởng vậy mà lại sẽ mang Diễm ca đi bái Nhạc Bất Lãnh làm sư. Lúc đó bên trong tộc đồng lòng phản đối, với mối quan hệ cùng nội tình của Tổ gia, đưa Tổ Diễm bái nhập môn hạ của tông sư, cũng không phải là không có khả năng, về phần đại sư, vậy thì có càng nhiều cơ hội lựa chọn.
Tộc trưởng cuối cùng thuyết phục được mọi người.
Nhưng mà làm mọi người đều không nghĩ tới, Nhạc Bất Lãnh ngay tại chỗ cự tuyệt, lí do là tính cách Diễm ca quá nhu nhược, không thích hợp làm đệ tử của ông ta. Sau lại, tộc trưởng tận lực cầu xin, ông ta mới nhận lấy Diễm ca. Nhưng mà Nhạc Bất Lãnh vẫn luôn không phải rất thích Diễm ca, cũng không quản Diễm ca, mặc kệ y.
Tổ Thu Ny vẫn luôn không nghĩ ra, Ngũ Hành Thiên nhiều cao thủ như vậy, vì cái gì tộc trưởng phải để Diễm ca bái Nhạc Bất Lãnh làm sư.
Đương nhiên, nàng cảm thấy Nhạc Bất Lãnh nói không sai. Nhìn xem bộ dáng hiện tại của Diễm ca, so với trước đây, đã hoàn toàn thay đổi một người.
Khiến Tổ Thu Ny cảm thấy rất hứng thú, là việc Diễm ca bế quan. Bởi vì có một lần trong lúc vô ý Diễm ca nói lộ ra, lần này bế quan, là lão sư sắp đặt riêng cho Diễm ca.
Lúc đó khi Tổ Thu Ny nghe nói như thế thì cả người ngây ra rồi. Nàng không nghĩ tới người kia vậy mà lại sẽ định ra kế hoạch bế quan cho Diễm ca, không nghĩ tới Diễm ca vậy mà lại đáp ứng, càng không nghĩ tới Diễm ca vậy mà lại có thể hoàn thành.
Năm đó Diễm ca không chỉ một lần trách oán bọn họ, Nhạc Bất Lãnh tu luyện biến thái cỡ nào, y cảm thấy căn bản không phải người bình thường có thể làm được.
Hi vọng về sau Diễm ca không nên trở thành như Nhạc Bất Lãnh vậy, với Nhạc Bất Lãnh nhưng nói không ra được chút điển hình nào về sự thành công cuộc sống a.
Nàng tại trong lòng âm thầm cầu khẩn, hiện tại Diễm ca giống như có chút trở nên ngốc đi.
Bên trong tràng, Tổ Diễm nhắm mắt lại đứng trầm tĩnh, tựa như một bức tượng, không có chút khí tức nào lộ ra ngoài.
Thẳng đến đương đương đương, tuyên bố mù chiến bắt đầu, Tổ Diễm mở mắt.
Không có bất cứ do dự hòa hoãn gì, y trực tiếp mở ra 【 địa hỏa mạng nhện 】, bên trong tràng hiện hết ra trong lòng. Y nhớ kỹ lời lão sư nói, sở dĩ y thất bại, cũng không phải là do chênh lệch cảnh giới, mà là lý giải đối với chiến đấu quá kém, không có tìm được phương pháp chiến đấu chính xác.
Trong khoảng thời gian này, y một mực điên cuồng đau khổ ma luyện tài nghệ chiến đấu của mình.
Thân hình y nhoáng lên, như quỷ mỵ xuất hiện bên cạnh một gã tuyển thủ. Tuyển thủ này tuy rằng luôn luôn bảo trì cao độ cảnh giới, nhưng mà đối với việc Tổ Diễm tới gần lại không có bất cứ phản ứng gì, thân hình Tổ Diễm tựa như đột nhiên xuất hiện, không có gây ra chút gió thổi nào.
Đùi phải lặng yên không một tiếng động, giống như độc xà trong bóng tối, vô thanh tiến tới.
Thẳng đến cách thân thể đối phương không đến ba tấc, tiếng gió một chân này mới rồi đột nhiên bùng lên.
Sắc mặt đối phương đại biến, nhưng mà không kịp làm ra phản ứng gì, thân thể đã bay đi ra ngoài, người tại giữa không trung, đã rơi vào hôn mê. Trọng tài của đạo trường vung roi cuốn lên, tiếp lấy tuyển thủ hôn mê, hai gã trọng tài liếc nhau, đều nhìn ra sự chấn động trong mắt nhau.
Ngay cả trọng tài đều bị chấn động, khán giả càng là giật nảy mình, một đòn chân này hung dữ độc địa vô cùng, sạch sẽ lưu loát, người xem không khỏi ngừng cả thở.
Nhất thời chấn động, mọi người thoáng cái bị đốt cháy lòng cuồng nhiệt.
Mọi người chạy tới xem mù chiến, không phải là muốn xem cao thủ sao? Thực lực người này phi thường cường hãn! Đáng xem!
Tổ Thu Ny mở lớn miệng, ngơ ngác nhìn bên trong tràng, một chân hung dữ độc địa vừa rồi, thật là của Diễm ca sao?
Bên trong tràng, cách không xa, Ngải Huy đột nhiên nghe đến tiếng bùng nổ, tiếng gió phi thường ngắn ngủi, trong lòng rùng mình.
Cao thủ!
Định nghĩa cao thủ của Ngải Huy rất không giống người thường, cũng không phải là cảnh giới cao thấp, mà là tiêu chuẩn chiến đấu. Một chân vừa rồi kia, tiếng gió giống như âm thanh bùng nổ, dị thường ngắn ngủi, nói rõ đối phương khống chế nguyên lực phi thường xuất sắc, một chân này đối phương cơ hồ không có tiêu hao cái gì nguyên lực. Hơn nữa thuyết minh đối phương đích chiến đấu ý thức phi thường xuất sắc, có rất cường đích ẩn nấp ý thức.
Cái một đòn chân này tuyệt đối là lão luyện chiến trường mới có thể đá ra.
Ngải Huy ý thức được, hôm nay là không thể tránh khỏi một trận khổ chiến.
Nhưng mà không biết vì sao, khi hắn minh bạch một điểm này, hắn không những không có chút nào e sợ, trái lại càng thêm hưng phấn.
Cái thời điểm này, có cọng cỏ nhai nhai thì tốt rồi, bỗng nhiên nghĩ đến cọng Vụ Hồn thảo trên đầu Lâu Lan kia, ai, Vụ Hồn thảo thì thôi a, vị đạo không tốt.
Ngải Huy nhếch miệng cười, ánh mắt sâm nghiêm.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngũ Hành Thiên [C].