Chương 87: Tóc bạc
-
Ngũ Hành Thiên [C]
- Phương Tưởng
- 1766 chữ
- 2020-05-09 07:40:02
Số từ: 1761
Nguồn: bachngocsach.com
Một trận chiến này kết thúc cực nhanh, khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Nhưng có một số người, tỷ như lão bản của đạo trường lại cảm thấy một màn này hình như có phần quen mắt.
Thẳng đến khi Lâu Lan sàn sạt biến thành một cái đại thủ cát vàng hướng về phía lão bản, ngón cái không ngừng ma sát vào ngón trỏ, lão ta mới đột nhiên nhớ lại, không phải là thổ tu đánh bại Tổ Diễm lần trước sao?
Lão bản tức thì trở nên kích động, cao thủ hàng lâm hai lần, đối với đạo trường mà nói, chẳng khác nào là một cái quảng cáo sống. Lần trước Tổ Diễm bị thổ tu thần bí đánh bại, oanh động vô cùng, giúp đạo trường của lão ta sinh ý sôi động một đoạn thời gian rất dài.
Lão bản kích động đến mức tay run rẩy, tiền nhưng lại không có đưa nhiều hơn chút nào.
Vừa đúng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng kêu kèm theo nức nở: "Diễm ca! Diễm ca!"
Diễm ca... Tổ Diễm?
Không thể nào, chuyện bầu trời rớt chiếc bánh như vậy, lại thật sự bị mình gặp được?
Lão bản kích động đến mức thiếu một chút ngừng thở, lão ta run run rẩy rẩy mà quay mặt lại. Trọng tài vừa mới kiểm tra xong thương thế cho Tổ Diễm tràn đầy vui mừng tiến lại, hạ giọng nói với lão: "Là Tổ Diễm, không có trở ngại gì, chỉ hôn mê thôi."
Bầu trời thật sự rớt xuống cái bánh rồi! Lão bản ngao ô một tiếng kích động đến nỗi thiếu một chút hôn mê.
Ân oán giữa Tổ Diễm và ùng thổ tu thần bí oanh động Cảm Ứng tràng, không thấy Tổ Diễm đã đem chiến thư đưa đến mỗi cái phân viện sao? Hai người lần thứ hai gặp nhau, là ngẫu nhiên hay là cố ý? Nhưng càng trọng yếu là Tổ Diễm lần thứ hai bại trận, hai chiêu!
"Ảnh đậu?" Lão bản nhớ tới một thứ then chốt, trận chiến giữa hai người lần trước ấy, không có lưu lại bất cứ hình ảnh gì, lão ta hối hận vô cùng. Nếu như lưu lại Ảnh đậu, thật có bao nhiêu tiền a!
Trọng tài ra sức gật đầu, đưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay một hạt đậu sặc sỡ giống như cầu vồng.
Lão bản cuồng tiếu, phát tài phát tài rồi!
Huyễn ảnh hạt đậu là thực vật do Mộc tu bồi dưỡng, có thể lưu hình ảnh lại trong hạt đậu, chính là Ảnh đậu.
Tại Ngũ Hành Thiên, Huyễn ảnh hạt đậu được xưng là thành quả trọng yếu nhất gần trăm năm nay của Mộc tu, vừa tạo ra, lập tức thịnh hành toàn bộ Ngũ Hành Thiên.
Gống như Tin Tức thụ, các mộc tu Phỉ Thúy Sâm cũng không ngừng đào tạo ưu hóa Huyễn Ảnh quả đậu, hiện tại đã xuất hiện rất nhiều chủng loại. Tỷ như Huyễn Ảnh hạt đậu có dung lượng siêu cao vượt hơn hai mươi hạt Ảnh đậu. Tỷ như Mỹ Đồ hạt đậu rất được nữ sinh hoan nghênh, nó có thể ghi hình người làm càng thêm xinh đẹp.
Ảnh đậu trong tay, tiền tiền ta có, lão bản giống như nhìn thấy vô số tiền đang bay qua trước mắt.
Tổ Diễm xuất quan, trân chiến báo thù, hai chiêu bại trận, thổ tu thần bí đến tột cùng là người nào?
Muốn biết sao? Có nghi hoặc sao? Hiếu kỳ sao? Tới đi, mua ảnh đậu đi! Nhìn cao thủ là chiến đấu như thế nào, mua Ảnh đậu đi! Muốn nhìn Tổ gia tuyệt học, mua Ảnh đậu đi! Muốn tìm kiếm đầu mối về thổ tu thần bí, mua Ảnh đậu đi!
Tiền tiền tiền...
Bỗng nhiên lão bản tỉnh táo lại, quay đầu nhìn, nào còn thấy được thân ảnh vị thổ tu thần bí kia? Trong lòng lão ta tức thì ảo não vô cùng, vừa rồi thế nào không hỏi thổ tu thần bí một cái phương thức liên hệ? Nếu như thổ tu thần bí có thể trường trú đạo trường...
Tiền càng nhiều!
Được rồi, vừa bỏ lỡ cơ hội, lão bản cũng không còn hưng phấn như vậy rồi.
Đi ra khỏi, Ngải Huy vẫn còn đang ngẫm lại chiến đấu vừa rồi. Chiến đấu rất ngắn, hắn cũng không có để ý vị đối thủ gặp lần thứ hai kia. Trọng điểm mà hắn chú ý là lúc mình biến hướng trong không trung, đó là then chốt tạo nên chiến thắng trong trận đấu này.
Biến hướng tại không trung là một loại kỹ xảo rất thực dụng, bất quá đa số cần phải cảnh giới không thấp. Hơn nữa sau khi trở thành nguyên tu, có phi hành lợi khí như Vân dực vậy, tự nhiên trước lúc tám cung tiểu viên mãn không có bao nhiêu người đi nghiên cứu cách biến hướng trong không trung.
Đối phương hoàn toàn không có nghĩ đến mình có thể biến hướng tại không trung, trở tay không kịp.
Kỳ thực Ngải Huy cũng có chút ngoài ý muốn, cái kỹ xảo diễn biến từ Phong bức kiếm này, tại trước đây trong lúc hắn thử nghiệm, độ cong biến hướng tại không trung là rất nhỏ, nhưng mà lần này hắn tại không trung trượt đi độ cong phi thường lớn.
Độ cong càng lớn, chiêu này càng có tính bất ngờ, ở trong chiến đấu cũng càng thực dụng.
Ngải Huy trong lòng chợt nảy sinh ý nghĩ, đột nhiên vọt tới trước mấy bước, bay lên trời, bỗng nhiên thân hình hắn tựa như bị một cái tay vô hình đột nhiên kéo sang bên, thân hình chợt lệch.
Có ý tứ!
Đối với chiến đấu Ngải Huy có trực giác cực kì nhạy cảm, hắn lập tức ý thức được tác dụng của một chiêu này trong chiến đấu.
Hắn lại vọt tới trước mấy bước, đầu ngón chân điểm nhẹ, bay lên trời, tựa như một con chim to vẽ ra một cái đường vòng cung ưu mỹ tại không trung. Mắt thấy hắn sẽ đụng vào bức tường bên cạnh đường phố, đầu ngón chân Ngải Huy lại điểm một cái, thân hình lại lần nữa bay cao, lần này tốc độ rõ ràng chậm hơn rất nhiều, độ cong cũng không có lớn như vừa rồi.
Ngải Huy nổi lên tính trẻ con, không ngừng nhảy tới nhảy lui, tựa như một con dơi lớn vụt đi trong không trung.
Lâu Lan cảm thấy thú vị, sàn sạt biến thành một con dơi, cùng phi hành theo bên cạnh Ngải Huy.
Chơi đùa đầy đủ ba phút, vì không bị Lâu Lan kéo về nhà, Ngải Huy dù chưa thỏa mãn vẫn dừng lại. Phi hành quả nhiên hấp dẫn như vậy, ngay cả trượt đi ngắn ngủn cũng làm cho Ngải Huy chơi đùa hồ hởi. Trước đây Ngải Huy đã nghe các Nguyên tu đại nhân nói qua, rất nhiều người khi vừa mới học tập sử dụng Vân dực thì căn bản không muốn dừng bay.
Lâu Lan cũng biến trở lại, nó bỗng nhiên chú ý trên đầu Ngải Huy, có chút kinh ngạc: "Ngải Huy, tóc của ngươi!"
"Tóc ta thế nào?" Ngải Huy kinh ngạc.
"Tóc ngươi biến thành màu trắng rồi." Lâu Lan nói.
Thành màu trắng? Ngải Huy giật nảy mình, vừa đúng đi ngang qua một tiệm binh khí, cầm lấy một thanh cương đao bóng loáng như gương soi trên giá hàng, soi soi mình.
Quả nhiên, tóc hắn biến thành màu ngân bạch, trôi nổi sự sáng bóng của kim loại, giống như là từng sợi tơ bạc.
Hắn ngây người ngẩn ngơ, một lát sau, hắn gỡ mặt nạ xuống.
Khuôn mặt phản chiếu trên thân đao kia, thoáng cái trở nên xa lạ.
Màu bạc sáng bóng làm cho khuôn mặt hắn trở nên càng thêm rõ nét, đường nét càng thêm khỏe mạnh, ánh mắt lợi hại tựa sự sắc sảo phản chiếu từ mũi kiếm sáng như tuyết. Khí chất càng thêm lãnh khốc cùng khó mà tiếp cận, tràn đầy nguy hiểm.
Khi người đi đường vượt qua bên cạnh hắn thì đều vô ý thức duy trì khoảng cách.
Phục hồi lại tinh thần, Ngải Huy không quan trọng cười cười nói: "Về sau ta có thể dựa vào khuôn mặt để ăn cơm rồi."
Không nội liễm giản dị thậm chí có phần không thu hút như trước, tóc bạc sáng bóng như kim loại làm hắn nhìn qua càng thêm gây chú ý, cũng càng thêm anh tuấn, tựa như bảo kiếm ra khỏi vỏ, sắc sảo bức người.
Đối với chiến đấu cũng không phải là chuyện tốt gì, sẽ phản quang đi? Dễ dàng bộc lộ.
"Ngải Huy, hi vọng của ngươi thất bại rồi, ngân sắc đang biến mất." trong mắt Lâu Lan chớp động hoàng quang: "Ta minh bạch rồi, đẳng cấp Kim nguyên lực ngươi trong cơ thể quá cao, tại lúc sử dụng gây ra gánh nặng rất lớn cho thân thể ngươi, sẽ có bộ phận nguyên lực cực nhỏ thâm nhập đến các bộ vị trên thân thể ngươi, kể cả tóc, dẫn đến tóc biến thành màu trắng bạc. Nhưng mà khi ngươi không sử dụng nguyên lực thì áp lực này chậm rãi biến mất, Kim nguyên lực nơi tóc cũng sẽ chậm rãi biến mất, ngươi liền khôi phục như thường."
"Quá đáng tiếc rồi, mộng tưởng dựa vào khuôn mặt ăn cơm liền như thế vỡ nát." Ngải Huy giả vờ thất vọng, lập tức hỏi: "Lâu Lan, vừa rồi cảm giác thế nào?"
Lâu Lan nói: "Ngải Huy chiến đấu quá nhanh, Lâu Lan còn cần tiếp tục nỗ lực."
Ngải Huy lúc này mới phản ứng lại, tức thì có chút ngượng ngùng, lần này vốn là mang Lâu Lan chơi đùa, kết quả bị mình dứt khoát lưu loát giải quyết xong chiến đấu rồi.
Hắn vội vàng nói sang chuyện khác, reo lên: "Chia tiền chia tiền!"
Lâu Lan sàn sạt biến thành rất nhiều tiền bay tới bay lui quanh Ngải Huy, cùng gọi theo: "Chia tiền chia tiền!"
Ngải Huy cười ha ha, cảm thấy thực sự hài lòng.