• 324

Chương 77: Ba Mỹ Nhân Tới Nhà


Dương Lăng mời Tiền Ninh vào phòng cùng thương lượng đối sách. Tuy y đúng là Cẩm Y vệ, nhưng đề đốc Trương Tú thu xếp cho y nhận nhiệm vụ ở Nam Trấn Phủ. Tại kinh sư y chỉ có hai người hầu cận là Liễu Bưu, Dương Nhất Thanh nên muốn xử án cũng không có bao nhiêu người để giao việc. Hơn nữa Tiền Ninh là một nhân vật ngoan độc, có sự hỗ trợ của đám địa đầu xà này, công việc coi như đã thành công một nửa rồi.

Nếu không có người của phủ Thọ Ninh Hầu xen vào, Tiền Ninh xử lý việc này cũng dễ như trở bàn tay, không phải chỉ là đám kỹ nữ lầu xanh còn chưa bán thân tiếp khách thôi sao? Cho dù là danh kỹ nổi tiếng cả kinh sư, quan to quan bé cũng chỉ lén lút làm ân khách. Hắn muốn đòi người, ai dám đưa việc này thành công khai để chống lại hắn?

Nhưng bây giờ việc này lại dính tới triều đình. Muốn đòi người phải tính toán một chút. Điểm chết người chính là Thái tử gia đến giờ cũng chẳng thèm nói ra tên của người này, rốt cuộc phải đi chuộc ai đây chứ?

Ấu Nương nghe hai người bàn tán um sùm, cũng biết tướng công muốn giúp Thái tử đem một kỹ nữ thanh lâu về. Nàng thấy tướng công và Tiễn đại nhân nhăn mày nhíu mắt bàn chuyện, liền nhắc nhở:

- Tướng công! Thái tử thích ai thì ta theo đó mà lần đầu dây mối nhợ. Chàng kể lại tình hình lúc đó xem, có lẽ Ấu Nương có thể đoán được gì chăng.



Dương Lăng hồi tưởng một lát, rồi kể:

- Tên Nghiêm Khoan đó cưỡng ép lấy người của Nhất Xứng Kim. Lúc đó Thái tử đuổi theo xem náo nhiệt, lúc Nghiêm Khoan nói năng lỗ mãng, có một vị cô nương tên gọi là Tuyết Lý Mai mắng cho gã một trận, Thái tử rất tán thưởng nàng.

Tiền Ninh vỗ mạnh vào ghế băng mềm bên cạnh. Chiếc ghế lắc lư vài cái xém nữa lật nhào, hắn vội vàng chộp lại, sau đó cười khà khà nói:

- Đúng rồi! Tài tử giai nhân, nhất kiến chung tình, chắc chắn là nàng.

Dương Lăng cười khổ nói:

- Dường như không phải. Sau đó Thái tử bị Nghiêm Khoan đánh một quyền, máu chảy ròng ròng. Có một vị tiểu cô nương tên là Đường Nhất Tiên đưa cho người một cái khăn gấm lau máu, ta thấy ánh mắt Thái tử nhìn người ta đầy tình ý.

Tiền Ninh giật mình nói:

- Thế à! Mỹ nhân tình thâm, thép luyện trăm lần cũng chảy, điện hạ chưa hề trải qua những tràng diện phong nguyệt, lại có giai nhân che chở, khăn gấm đưa tình, thể nào lại không điên đảo? Vậy nhất định chính là vị Đường Nhất Tiên cô nương này rồi.

Ấu Nương hỏi chen:

- Tướng công! Thái tử bảo chàng trong vòng ba ngày phải đòi lại văn tự mua thiếp của Nghiêm Khoan. Văn tự mua bán đó là nói về Đường cô nương này à?

Dương Lăng lắc đầu đáp:

- Không phải! Người Nghiêm Khoan muốn mua là Ngọc Đường Xuân cô nương.

Khi vừa nói tới tên này, y không khỏi nhớ tới vị mỹ nữ trong hí khúc có cuộc đời bi thảm, tưởng chừng như thấy lại tình cảnh thiếu nữ tóc dài áo trắng như tuyết, uyển chuyển đứng lặng trong căn lầu như một bức tranh cung nữ cổ điển. Dương Lăng nói tiếp:

- Trong ba vị cô nương thì Ngọc Đường Xuân cô nương có vẻ phong tình nhất, Thái tử luôn nhớ tới việc chuộc nàng ra. Bây giờ lại muốn ta chuộc người mà Nghiêm Khoan cướp, vậy ai là người mà ngài thích đây?

Ấu Nương nghe xong cũng không khỏi cười khổ:

- Nói như thế, nhiệm vụ mơ hồ này chẳng có gì rõ ràng cả! Chẳng lẽ đem cả ba cô nương về nhà ?

Vừa nghe, Tiền Ninh bật thốt:

- Ý hay lắm! Trong ba người đó chỉ có một người bị Hầu phủ và Đông cung tranh giành, hai người khác vốn không liên quan gì. Bằng vào chức danh đứng đầu Cẩm Y vệ, ta muốn lấy ai cũng dễ như trở bàn tay. Dù sao cũng đều là người đẹp, một hay ba cũng không khác gì nhau. Mang về cả ba người thì vô luận làm sao cũng bị không lầm lẫn gì. Ha ha, đi thôi! Ta bây giờ phải đi gọi người, đại nhân cứ việc ra mặt nhận người thôi.

Rốt cuộc Tiền Ninh cũng hơi kiêng kỵ Thọ Ninh Hầu. Dù sao Dương Lăng cũng được Hoàng thượng để mắt, chỉ cần thức thời một chút, Thọ Ninh Hầu sẽ không dám đắc tội với y. Nay phải để y ra mặt mới tốt, người đứng ra nói chuyện phải là y.

Lập tức Tiền Ninh gọi gia nhân dặn dò vài câu.Tên gia nhân nghe lệnh vội vội vàng vàng đi ngay. Một lúc sau, có hơn mười người từ Bắc Trấn Phủ Ty tới, đều mặc thường phục. Những người này đang hành hạ phạm nhân trong lao, nghe nói thiên hộ đại nhân có lệnh bèn vội thay đổi thường phục tới ngay, trên người còn mùi máu tươi, ai ai cũng sát khí bức người.

Tiền Ninh ra lệnh mang đến một cái sạp gấm, trải cho thật mềm mại, mời Dương Lăng ngồi lên. Hai người được trên mười tên giáo úy mặc thường phục hộ tống cùng đến ngõ Bách Thuận.

Trời cũng sắp hoàng hôn, ngõ Bách Thuận đã có nhiều tiệm mở cửa đón khách. Để bịt tai mắt người khác, Tiền Ninh còn cho một tấm vải che trên sạp gấm, trông như một cái kiệu có nóc. Khi tới những chốn tìm hoa, ta vẫn thường bắt gặp một vài lão gia e dè che đầu che mặt đi chơi kỹ viện. Nhưng bây giờ còn sớm như vậy, làm gì có ai ở đây mà thấy. Tên đón khách vội vàng đi tới cười nói:

- Mấy vị lão gia, có cô nương quen không? Muốn tôi gọi tới cho ngài vài cô ưa nhìn một chút không?

Người đi đầu chính là tâm phúc của Tiền Ninh, một vị bách gia Cẩm Y vệ tên là Quan Long. Hắn thản nhiên nói:

- Tránh ra! Lão gia muốn vào hậu viện. Bảo Nhất Xứng Kim tới gặp lão gia!

Nói rồi gã khoát tay, đoàn người nghênh ngang đi thẳng vào hậu viện.

Trong hậu viện, ba chị em Tô Tam, Đường Nhất Tiên, Tuyết Lý Mai đang ở trong phòng ngồi chơi. Vì những khách uống rượu có kỹ nữ hầu đều tới khá muộn, nên ba người đang lười nhác vẽ mày thoa mặt.

Tuyết Lý Mai thấy Tô Tam có vẻ uể oải, không khỏi hé miệng cười trộm nói:

- Hì hì! Họ Nghiêm đã ngoan ngoãn đem văn tự trả về rồi. Tam tỷ vẫn sầu muộn không vui, chẳng lẽ... nhớ vị công tử kia à?

Tô Tam vừa nghe xong mặt đỏ lên, liếc mắt lườm nàng sẵng giọng:

- Ngươi đó, nói bậy ít thôi!

Nàng cau mày, rồi chợt thở dài nói tiếp:

- Vị công tử đó rõ là người đáng tin cậy, quả nhiên khiến cho Nghiêm Khoan phải trả lại văn tự, nhất định là một đại nhân vật có quyền có thế. Chà, sao người ta lại có thể coi trọng một nữ tử khổ sở như ta? Ta chỉ... Chỉ là thân thể hơi mệt, cho nên tinh thần mới xấu như vậy.

Đường Nhất Tiên cười, nói vẻ châm chọc:

- Có thể nói như thế này, lo lắng hãi hùng cả ba ngày rồi, bây giờ không cần lo lắng về con đại tinh tinh đó nữa. Bây giờ lại lo là lo tên ngọc diện công tử kia sao nỡ lòng không tới thăm tỷ, làm cho tâm hồn thiếu nữ đứt ra từng khúc, thể xác tinh thần đều bần thần?

Đến lúc này Tuyết Lý Mai cũng cảm thấy hứng thú hừng hực, vội xen vào nói:

- Vị công tử đó thật là tuấn dật. Đến cả muội mà cũng hơi động tâm, hắn tuy còn trẻ tuổi, nhưng ánh mắt hơn hẳn những đứa trẻ ranh khác. Làm người ta nhìn thấy là thèm được ngả vào lòng hắn.

Đường Nhất Tiên hừ một tiếng, chun mũi lại nói:

- Hai nha đầu mắt trên trán kia, động tình với trai rồi à! Chỉ nghĩ tới mấy chàng trai tuấn tú. Nếu là ta, ta chỉ nguyện được gả cho đương triều thị độc Dương Lăng Dương đại nhân thôi.

Mắt nàng sáng lên, hào hứng nói tiếp:

- Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang (bảo vật vô giá dễ cầu, nhưng rất khó tìm được tình lang). Hắn vì người yêu mà đến cả ý chỉ của Hoàng Thượng cũng dám cãi lại. Nam nhân như vậy, nếu được gả cho hắn làm thiếp thôi, thì ta ngay cả nằm mơ cũng phải cười mà tỉnh lại.

Tô Tam và Tuyết Lý Mai nhìn nàng đang mơ màng si mê, không khỏi phá lên cười. Tuyết Lý Mai nói trêu:

- Cũng chỉ có tỷ dám mơ thôi. Chúng ta là người như thế này, nếu được gả cho vị công tử tuấn tú ngày ấy đã xem như phải đốt hương cúng tạ rồi.

Dương Lăng đại nhân... Muội nghe Lễ Bộ viên ngoại lang Ninh đại nhân kể, sau khi hắn kháng chỉ, mấy trăm đại thần quì xin Hoàng Thượng giết hắn, nhưng hoàng đế lại không chịu. Sau đó Vương đại nhân, thượng thư bộ Lễ, cùng với tam công nội các chạy tới hậu cung. Mấy lão già thúi đó, hắc! Kết quả là Hoàng hậu nương nương chửi cho mấy lão già cổ hủ ấy một trận ê mặt rồi đuổi ra ngoài.

- Đó là cận thần của thiên tử mà. Đương kim hoàng thượng rất sủng ái hắn, chúng ta nào có phúc khí mà gặp được đại nhân vật như vậy?

Khi đề cập tới Dương Lăng, trong ánh mắt Tuyết Lý Mai lại dâng sóng dập dềnh, tựa như đang say đang mê.

Tô Tam nghe mà si ngốc, hồi lâu mới thở dài một tiếng nói:

- Thôi, hai vị hảo muội muội còn mơ mộng hơn cả ta nữa, mau chuẩn bị trang điểm đi, kẻo lát nữa lại bị mẹ nuôi mắng.

Đường Nhất Tiên lắc đầu không còn chìm vào mộng xuân nữa. Nàng cầm một chung rượu nhỏ uống cạn, sau đó cầm lấy tờ giấy son đỏ bôi vào môi.

Tô Tam thấy nàng lại uống cái thứ nước đó, lo lắng nói:

- Nhất Tiên, sao lại uống thạch tín? Loại này dù chỉ dùng một chút cũng ảnh hưởng thân thể đó.

Đường Nhất Tiên không đồng ý, trả lời:

- Rất nhiều người đều dùng mà. Một chút thôi, không hại đâu.

Nàng vuốt ve gương mặt tuyệt đẹp, tư lự:

- Tỷ nhìn thấy hai má muội có phải đã trắng ra rất nhiều không? Khách nhân đều nói muội bây giờ có làn da trắng như ngọc, vừa bước vào là cả phòng đều như mùa xuân. Hì hì, đợi muội đoạt lấy hạng đầu của Ngọc Đường Xuân tỷ, tỷ tỷ không được tức giận đó nha.

Tô Tam đang muốn trả lời, lại nghe trong viện vang lên thanh âm ngọt như mía lùi của Nhất Xứng Kim:

- Ủa! Mấy vị đại gia, đây là chỗ nào chứ. Mau mời các ngài lên nhà trên ngồi, chẳng biết các vị muốn gặp vị cô nương nào đây.

Tuyết Lý Mai vội hỏi:
- Mau mau thay đồ đi, có khách tới.

Nhất Xứng Kim thấy những người vừa tới đều có ánh mắt và vẻ mặt khiến người ta phải sợ hãi liền vội dẫn vào nhà trong. Bà thấy mười mấy đại hán đứng hai bên cửa, hai khách nhân trong kiệu mềm cũng không xuống kiệu mà được khiêng thẳng vào nhà. Nhất Xứng Kim mi mắt giật giật, chỉ cảm thấy kẻ đến không phải người hiền, nhìn bộ dáng những người này thì không giống người tới đây ăn vụng.

Nhất Xứng Kim do dự trong khoảnh khắc, nhìn thấy ánh mắt ăn thịt người của đám đại hán, đành phải cắn răng theo vào.

Ba người Đường Nhất Tiên đã trang điểm xong xuôi, đợi hồi lâu vẫn không thấy Nhất Xứng Kim gọi các nàng ra gặp khách, đang cảm thấy kỳ lạ, chợt nghe Nhất Xứng Kim khóc gào như cha chết:

- Ba chị em đều ra cả đi, có khách chuộc thân cho các ngươi này!

Ba người Đường Nhất Tiên nghe xong chấn động, vội vàng đi ra khỏi phòng. Ba nàng thấy trong viện có hơn mười đại hán diện mục âm trầm, hai tay khoanh lại, đứng một hàng thẳng tắp, không khỏi sợ tới mức mặt mày thất sắc. Đám đại hán này cả người lộ ra những luồng khí tức âm lãnh khát máu, làm cho người nhìn thấy rởn cả tóc gáy.

Ba tiểu mỹ nữ chẳng biết sắp sửa phải hầu hạ lão gia đáng sợ nào, dựa sát vào nhau như đàn dê con đợi mổ, đứng nép vào Nhất Xứng Kim trong gian chính.

Tiền Ninh nửa nằm nửa ngồi dựa vào kiệu gấm mềm mại, nhìn lên thấy ba mỹ nữ đẹp tuyệt trần, không khỏi hai mắt tỏa sáng. Ánh mắt tham lam của hắn cứ lướt loạn xạ trên người ba người, mãi mới thu hồi vẻ lưu luyến, rồi quay sang nói với Nhất Xứng Kim đang buồn bã:

- Được rồi, lão bản nương là người hiểu biết. Ha ha ha, không cần khóc lóc như vậy, ngươi nên cảm tạ huynh đệ ta. Bằng không... Hừ hừ, sau này có chuyện gì cứ tìm đến ta, ta thay ngươi nói một câu, đó là thứ mà ngươi bỏ bao nhiêu tiền cũng không có được.

Nhất Xứng Kim đúng là ngàn lần không, vạn lần không cam tâm. Khi vừa nhận ra Dương Lăng, mụ lập tức nịnh nọt ngàn ân vạn tạ, khen y thần thông quảng đại, sáng sớm hôm qua Nghiêm Khoan đã sai người trả giấy về, lấy bạc đi rồi.

Tiền Ninh vừa nghe Thọ Ninh Hầu chịu thua, lập tức trở nên cứng rắn. Hắn liền công khai thân phận, muốn diễu võ dương oai chỉ bỏ ra chút tiền mà chuộc cả ba cô về. Dương Lăng thấy Nhất Xứng Kim khóc lóc quá thảm thương, nghe mụ kể lể phải giáo dưỡng mấy người này từ bé, gian khó vô kể nên mềm lòng. Bất chấp Tiền Ninh cản trở, y giao cho mụ một vạn lượng bạc.

Tô Tam vừa vào cửa đã thấy Dương Lăng đang ngồi trên ghế băng mềm, trong lòng đang lo sợ lập tức hóa thành vui như mở hội, vui tới mức hai má đỏ lên, ánh mắt rốt cuộc không dời y ra được.

Tiền Ninh đợi Nhất Xứng Kim ấn ngón tay vào văn tự xong, cười hì hì nói với tên thị vệ:

- Đi tìm ba cỗ kiệu, đưa ba vị cô nương này đến phủ của Dương đại nhân! Ha ha ha, việc này xong rồi, chúng ta đi thôi.

Văn tự đã kí kết, sau này ba người Ngọc Đường Xuân là thiếp hay thị tỳ, hoàn toàn phụ thuộc vào người mua, chẳng liên quan gì tới Nhất Xứng Kim nữa. Nhất Xứng Kim nhìn thấy ba cây tiền cây bạc bay đi như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu nói không nên lời.

Ba người Đường Nhất Tiên được đưa tới phủ của Dương Lăng mới biết y chính là Dương Lăng lừng danh kinh sư. Lúc này cả ba cô đều vui mừng khôn xiết. Các nàng xuất thân như vậy, căn bản không trông mong được làm chính thê, nếu được một văn sĩ hoặc một vị quan to mua làm thiếp đã là tốt lắm rồi. Còn gặp phải ông quan hoặc văn sĩ già xấu, thì đành theo số phận thôi.

Bây giờ Dương Lăng có công có danh, muốn quan chức có quan chức, trẻ tuổi anh tuấn, vừa là loại người có tình danh chấn thiên hạ, quả thực thành thịt Đường tăng trong mắt các nàng rồi, cho dù nằm mơ cũng mơ không đến một kết quả tốt như vậy. Nếu được làm thiếp cho y, các nàng đã cảm ơn trời đất rồi. Nhưng sau khi Dương Lăng thu xếp ba người ở sương phòng, lại chẳng hề đề cập gì tới thân phận tương lai của các nàng, việc này khiến ba nàng không hiểu ra sao cả.

Kỳ thật Dương Lăng cũng rất khó xử. Chút thông tin ít ỏi từ Thái tử không nói rõ muốn chuộc ai, lại không nói chuộc xong thì làm gì. Thái tử cứ nhét cho y một việc như vậy, y còn có thể làm gì bây giờ?

Nếu tạm thời thu xếp các nàng làm nô tỳ, trong đó lại có người mà Thái tử thích, lẽ nào lại để cho nàng hầu hạ mình? Hơn nữa bây giờ việc này cũng chưa thể nói thẳng với các nàng, nên Dương Lăng đành phải giả ngu làm cho ba thiếu nữ thông minh tuyệt đỉnh cũng phải mù mờ không hiểu đầu đuôi.

Các nàng trong lòng đầy nghi ngờ, tuy nói là xuất thân thanh lâu, nhưng dù sao đều là thiếu nữ, chẳng lẽ các nàng có thể trơ mặt chủ động hỏi y khi nào thì nạp mình làm thiếp sao? Vì vậy ba cô nương cứ ở lại nhà Dương Lăng như vậy, không chủ không tớ, không thê không thiếp gì cả.

Ngày hôm sau, Dương Lăng dậy sớm ra cửa sau cung thành chờ người đưa tin. Đợi một lúc lâu y mới được Thái tử đáp:

- Biết rồi, không bỏ sót người của ta là tốt rồi. Thay ta chiếu cố cho Đường cô nương, có cơ hội ta sẽ đi thăm nàng. Phụ hoàng bây giờ canh ta gắt gao lắm, luôn luôn có sáu thị độc bên mình. Con mẹ nó, Vương Quỳnh rõ là lão thất phu!

Nghe xong ý chỉ hồ đồ của Thái tử, Dương Lăng lại dở khóc dở cười đi về nhà. Y vuốt cằm suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ được biện pháp nào đuổi hai cô còn lại đi. Khẳng định là không có cái khúc
Ngọc Đường Xuân
trong kinh kịch đời sau rồi, do đó Tô Tam gả cho ai, vận mệnh sau này ra sao, đến cả y cũng không biết.

Suy nghĩ cả buổi, y đột nhiên nhớ tới bố con họ Hàn sắp tới kinh sư. Cũng không biết hai người này đã cưới vợ chưa, nếu còn chưa... Tục ngữ nói nước phù sa không để chảy ra ruộng người ngoài mà... Dương Lăng không khỏi cười to lên rất đắc ý, đến khi thấy Ấu Nương đứng một bên đang hồ nghi nhìn mình, y mới nhớ mình còn chưa bảo cho nàng hay việc mình mời cha con họ Hàn tiến kinh.

Dù sao họ cũng sắp đến, cứ giấu hai ngày nữa đã, đến lúc đó sẽ cho Ấu Nương một niềm vui bất ngờ. Dương Lăng nghĩ vậy nên chỉ cười đểu vài tiếng, nói với Ấu Nương:

- Ta hỏi Tiền Ninh rồi, bất tất vội vã đi Thần Cơ doanh trình diện. Hai ngày này ở nhà dưỡng thương. Bảo Tiểu Vân chiếu cố cho ba vị cô nương trong sương phòng một chút, ngàn vạn lần không được đắc tội với người ta.

Ấu Nương lên tiếng đồng ý, ngẫm lại dù sao đi nữa những cô nương đó đều có thể là người của Thái Tử. Hiện tướng công đang làm quan trong triều, việc giữ quan hệ tốt với các nàng rất trọng yếu. Vì vậy nàng cũng dặn dò Tiểu Vân phải cẩn thận trong việc phục vụ ăn uống cho mấy vị cô nương này.

Mọi người đều ngụ trong viện, lại đều là những tiểu cô nương mười bốn lăm tuổi, sao lại có thể ru rú cả ngày ở trong phòng chứ? Thường xuyên qua lại thăm hỏi nhau, dần dà Ấu Nương hiểu rõ các nàng hơn. Lúc này Ấu Nương mới phát hiện các nàng khác với những điều mình đã tưởng tượng rất nhiều. Chẳng những không phải là những cô gái đầy quyến rũ, cử chỉ ướt át, mà ba người này lại có lời nói cử chỉ tự nhiên hào phóng, nhất cử nhất động đều lộ vẻ cao quý trang nhã, thập phần hấp dẫn.

Khi đó con gái nhà giàu cũng không được giáo dưỡng nhiều như kỹ nữ thanh lâu. Chỉ cần các nàng có cấp bậc cao trong thanh lâu thì chắc chắn cầm kỳ thư họa, ca múa dáng vẻ đều đã phải được dạy dỗ từ tấm bé. Phải như thế mới đào tạo được những cô gái sắc nghệ đều giỏi, mới khiến đám danh sĩ tài tử thường tới chỗ phong lưu tìm hồng nhan tri kỷ.

Ấu Nương nghe nói các nàng từ nhỏ bị cha mẹ bán vào thanh lâu, thân thế khiến người ta thương tâm, trong lòng rất cảm thông. Ba cô đều tin Ấu Nương là vợ cả của người mà mình sẽ hầu hạ nên càng cố ý phụng thị, cố ý kết giao. Qua hai ba ngày, ba người đối xử với Ấu Nương cực kỳ hoà hợp, giống như chị em.

Dương Lăng ở nhà nghỉ ba ngày, thương thế cũng gần lành cả rồi, định đến sáng sớm hôm sau đi Thần Cơ doanh trình diện. Sáng sớm, Ấu Nương hầm cho tướng công một con gà mái ghẹ. Thấy tướng công còn đang ngủ say, nàng bèn tới phòng chái tây thăm ba cô.

Ba chị em Tuyết Lý Mai quen rèn luyện vào sáng sớm, tuy bây giờ không cần mỗi ngày đều phải thổi tiêu đánh đàn, luyện tập ca múa, nhưng vẫn thức dậy rất sớm. Ấu Nương vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Tam vấn cao mái tóc đen huyền, đang luyện bước múa. Tuyết Lý Mai ngồi trước kính, tóc đen mặt hồng, đang trang điểm trước gương, động tác cũng xinh đẹp vô cùng, trong lòng nhất thời cảm thấy rất hâm mộ.

Lúc trước khi còn ở Kê Minh dịch, nàng từng ở cùng Mã Liên Nhi mấy ngày, khi Mã Liên Nhi trang điểm buổi sáng cũng có dáng vẻ động lòng người như vậy. Lúc đó Ấu Nương ngắm nhìn, tuy mình cũng là con gái mà vẫn thấy động tâm, cảm thấy rất hâm mộ.

Bây giờ nhìn ba người có bộ dáng giống như những tiểu thư khuê các, Ấu Nương đột nhiên nhớ tới hôm kia Tiền Ninh đến nhà đã lầm mình là nha hoàn. Nàng biết tướng công càng làm quan to, thì càng kết bạn với những người quyền quí hơn, mình dù sao cũng xuất thân từ một thôn xóm nhỏ, mặc dù xưa nay rất chú ý nhưng lời nói cử chỉ vẫn không khỏi mang chút quê mùa. Nếu có thể lãnh giáo các nàng về dáng vẻ hành động, ăn nói học vấn...

Nghĩ vậy, Ấu Nương hơi thẹn hồng mặt, cười nói:

- Ba vị muội muội đa tài, dáng vẻ đoan trang. Tỷ tỷ lại chỉ biết múa thương đánh bổng, thấy các muội như vậy cảm thấy rất hâm mộ.

Đang điều phối thạch tín, nghe Hàn Ấu Nương nói vậy, Đường Nhất Tiên bèn quăng lọ thạch tín, chạy tới giữ chặt tay Ấu Nương cười nói:

- Múa thương đánh bổng mới tốt! Tên phóng đãng nào dám khi dễ bèn cho hắn một gậy vào đầu ngay. Hay là tỷ tỷ dạy muội võ nghệ, muội đem công phu sở trường nhất dạy cho tỷ tỷ, được không?

Ấu Nương vui vẻ nói:

- Tốt lắm, muội muội sở trường nhất là gì?

Đường Nhất Tiên đắc ý nói:

- Muội muội sở trường nhất là thổi tiêu.

Ấu Nương nói:

- Ừm, chỉ là tỷ tỷ rất vụng về, không hiểu có thể học được không. Muội muội đem tiêu ra cho tỷ coi, đợi tướng công tỉnh ngủ sẽ học cũng không muộn.

Đường Nhất Tiên cười khanh khách, ôm bả vai Ấu Nương nhìn vào mặt nàng, lắc lắc đầu nói:

- Tiêu kỹ của muội lại không cần tiêu, toàn bằng vào cái miệng thôi. Tỷ tỷ muốn học, phải xem thiên phú về công phu mồm miệng của tỷ rồi.

Hàn Ấu Nương ngẩn người, tiêu kỹ không cần tiêu à? Trong lòng nàng đột nhiên nhớ tới việc tướng công muốn mình
thổi tiêu
, cảm thấy rất khó xử, mặt đỏ bừng lên, trong lòng xấu hổ muốn chết, thầm nghĩ:
Cái con bé này! Cái con bé này! Quả nhiên là từ thanh lâu ra! Sao việc như thế này mà cũng có thể nói ra miệng được chứ, còn... còn nói kỹ xảo cái gì, quả thật mắc cở chết người.


Hàn Ấu Nương che gương mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa giận, giậm chân nói:

- Đáng chết! Đáng chết! Đường gia muội tử, muội... muội... Muội ăn nói khùng điên gì thế, việc này... việc này cũng có thể nói ra được, có thể học được sao?

Đường Nhất Tiên sửng sốt. Nàng mờ mịt, kỳ lạ hỏi:

- Sao cơ? Sao lại không học được ? Bao nhiêu người đều ca ngợi muội có công phu tuyệt vời mà!

Đang soi gương chải đầu, chợt tay Tuyết Lý Mai khựng lại một chút, rồi vứt mạnh lược xuống bàn, phá ra cười ha ha. Còn Tô Tam vốn hai má trắng như tuyết lại trở nên đỏ bừng, nàng run rẩy hai vai, chảy nước mắt hồi lâu rồi đột nhiên nhào lên giường, kéo chăn trùm kín đầu, một tràng cười trong vắt từ trong chăn vọng ra.

Đường Nhất Tiên nhìn trái nhìn phải rồi đột nhiên bừng hiểu. Lúc này mặt nàng cũng nóng lên như lửa, không kìm được thẹn thùng xấu hổ kêu lên:

- Trời ạ! Ấu Nương tỷ tỷ, tỷ đang nói gì thế? Người ta không muốn sống nữa!

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ngược Về Thời Minh.