Chương 91 - Lập Kế Trừ Gian
-
Ngược Về Thời Minh
- Nguyệt Quan
- 3453 chữ
- 2019-08-26 04:45:48
Vương Cảnh Long tinh thần chấn động, nói giọng căm hận:
- Không sai! Chúng ta có thể cho gia đinh nô bộc theo dõi hắn khắp nơi, tìm mọi chứng cớ phạm pháp của hắn. Một khi lật đổ được hắn há chẳng phải tên của bảy người quân tử chúng ta sẽ được truyền tụng khắp nơi sao?
-----------
Chương chín mươi mốt Lập Kế Trừ Gian
-----------
Dương Lăng nghe tiếng Hàn Ấu Nương la to thì cảm thấy có gì đó không hợp lý, thế nhưng đã đánh ra rồi không thu lại được. Cho nên một tiếng ‘Bốp’ vang to, quả nhiên cảm giác khác với Ấu Nương: mềm mại, tuy cũng đàn hồi nhưng lại không săn chắc được như của Ấu Nương.
Dương Lăng sững sờ, Hàn Ấu Nương tay cầm mớ hành lá xanh ngắt từ buồng trong thò đầu ra, ngạc nhiên kêu lên:
- Tướng công về rồi?
Nàng chạy ù ra, nhìn thấy tình cảnh trước mặt cũng ngây cả người.
Dương Lăng vẫn không hiểu cô gái mình đang ôm này là ai. Thiếu nữ đó gương mặt ngượng ngùng đỏ như mã não chợt xoay người lại. Dương Lăng nhìn xuống, thì ra là Ngọc Đường Xuân, mặt y cũng ửng đỏ lên, xí xóa:
- Cô nương sao lại mặc y phục của Ấu Nương, còn... còn búi tóc, việc này... lần này... ta...
Ngọc Đường Xuân mặt đỏ rực, tâm hồn thiếu nữ cũng không biết là ngượng hay giận, thấy lão gia cũng bối rối lúng túng, nàng cũng vừa không thoải mái, lại vừa hoang mang bối rối, ngượng ngùng thi lễ:
- Đại nhân đã về.
Tô Tam thi lễ xong liền ngước mắt lên, thấy Ấu Nương và tiểu Vân từ buồng trong đi ra đang nhìn mình, tức thời càng thêm khó xử. Nhớ tới mới vừa rồi Dương tướng công phát một cú vào mông kêu rất to, bây giờ bàn tọa ê ê rát rát lại hơi ngưa ngứa, nhất định là Ấu Nương tỷ tỷ và tiểu Vân nghe thấy được, nàng không kìm được ôm lấy hai má đỏ như lửa vội vàng chạy ra ngoài.
Tiểu Vân cố nhịn cười nói:
- Tiểu tỳ ra mắt lão gia!
Nói rồi nàng không đợi Dương Lăng trả lời đã vội vàng lựa dịp lẻn luôn ra ngoài.
Dương Lăng hắc hắc cười gượng vài tiếng, rồi nói:
- Sao cô nương ấy mặc áo của nàng, còn để tóc nữa, ta nhất thời...
Hàn Ấu Nương vẻ mặt là lạ nói:
- Quần áo hai vị muội tử đều có thêu hoa, không phù hợp với tang lễ của Hoàng Thượng cho nên phải thay đổi đồ của thiếp. Nàng nói sau này không cần ca múa cho người xem nữa, nên... nên cắt tóc đi.
Nàng vừa nói chuyện, vừa đi đến gần bên người Dương Lăng. Sau khi ngắm y cẩn thận, thân thể mềm mại của Ấu Nương chợt run lên rồi lập tức ào vào trong lòng Dương Lăng, run giọng:
- Tướng công, người ta... người ta rất nhớ chàng... nhớ chàng muốn chết...
Tiếng kêu này đã rung động đến tâm can khiến Dương Lăng cũng không khỏi rơm rớm nước mắt. Ấu Nương như một con chim nhỏ nép sát vào ngực y, sóng mắt yêu kiều, si mê vuốt ve hai gò má y rồi nói:
- Tướng công đen gầy đi, nhưng... cũng cường tráng lên, vẻ anh tuấn còn pha chút uy vũ nữa.
Dương Lăng nháy nháy mắt, vui vẻ:
- Đương nhiên rồi, tướng công bây giờ là Uy Vũ Bá mà.
Hàn Ấu Nương ôn nhu gật đầu:
- Ừm, thiếp biết rồi. Việc này truyền đi rất nhanh, mấy người láng giềng cũng sớm chúc mừng thiếp rồi.
Dương Lăng cau mày, kỳ quái:
- Sao mà nàng cứ thiếp thiếp mãi thế. Trước giờ nàng đều không xưng hô như vậy, nghe ra rất không tự nhiên.
Hàn Ấu Nương hé miệng cười, ôn nhu đáp:
- Tướng công bây giờ có quan có tước, trong nhà không thể không có một chút quy củ. Trước kia thiếp không hiểu việc nên phải thỉnh giáo Ngọc Nhi muội tử mới biết đó.
Dương Lăng lắc đầu cười nói:
- Tướng công không thích, nghe như nàng thấp hơn ta một cái đầu ấy. Ta thích xưng là Ấu Nương hơn ,
Y cúi người ghé vào bên tai Ấu Nương, thấp giọng:
- Nhất là lúc nàng cực khoái, luôn luôn kêu ‘Ấu Nương sắp chết đây, Ấu Nương hạnh phúc muốn chết rồi’, tướng công nghe mấy câu đó trong lòng như có cọng cỏ quẹt qua quẹt lại, cảm thấy ngứa ngáy lắm.
Hàn Ấu Nương nghe thế đỏ mặt, ngượng ngùng thốt lên:
- Tướng công, thiếp... người ta...
Dương Lăng tròn mắt, bàn tay uy hiếp từ cái eo nhỏ nhắn của nàng di chuyển xuống dưới rồi phủ xuống kiều đồn nhô cao, làm bộ khẽ vỗ vài cái. Thân thể mềm mại của Ấu Nương run lên, nói lẩm bẩm:
- Ấu Nương… Ấu Nương… Ấu Nương nhớ tướng công lắm.
Dương Lăng cười cười, ôn nhu hỏi:
- Nhớ thật không?
Hàn Ấu Nương vội vàng gật đầu cười:
- Ừ ừ ừ, nhớ… nhớ thật.
Dương Lăng khẽ nheo mắt lại, cười xấu hỏi:
- Chỗ nào nhớ tướng công?
Hàn Ấu Nương cũng không phải là người chưa trải việc, vừa nghe tướng công nói lời này gương mặt lập tức đỏ như hoa lựu, cắn môi khó xử không dám trả lời.
Dương Lăng hôn lên mặt nàng một nụ hôn dài, cười khà khà nói:
- Bảo bối của ta còn thẹn thùng gì nữa, coi như tướng công không hỏi đi.
Hàn Ấu Nương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không ngờ Dương Lăng lại nói:
- Vậy nàng nói xem, nàng nhớ chỗ nào của tướng công?
Hàn Ấu Nương kêu lên một tiếng rồi vùi khuôn mặt nóng đỏ vào trong lòng y, nắm nắm tay đấm lia lịa, ngượng ngùng:
- Tướng công thật xấu, tướng công vừa về đã khi dễ người ta.
Dương Lăng nâng cằm nàng lên thấy mắt nàng khép hờ, hơi thở như tơ, răng cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng ra vẻ hết sức kiều mỵ động lòng người làm cho lòng y nhất thời nóng lên. Dương Lăng không kìm được vươn tay bế ngang Ấu Nương lên, nàng vội vàng ôm chặt cổ y, giật mình hỏi:
- Tướng công... chàng ... chàng làm cái gì thế?
Ấu Nương vừa thấy con ngươi Dương Lăng tóe lửa thì lập tức tỉnh ngộ, thân thể cũng mềm nhũn không còn sức lực nữa, thanh âm phản đối càng nói không nên lời, chỉ dám lắp bắp:
- Trời... trời còn sớm, cửa... cửa...
Ngọc Đường Xuân, Tuyết Lý Mai và tiểu Vân đứng ở trong viện hồi lâu, chỉ thấy một chiếc giầy rơm giơ ra, cạch cạch hai tiếng đóng cửa lại rồi trong khoảnh khắc chợt nghe trong buồng có tiếng kêu duyên dáng. Một lúc lâu sau lại nghe thanh âm của Đại lão gia kêu lên quái gở:
- Này, tay nàng lột tỏi hả! Nóng lắm, chặt lắm... Ừm…Ặc... Ặc...
Rồi không có tiếng động gì truyền ra nữa. Tuyết Lý Mai mặt đỏ như hơ lửa cố làm gan ghé tai Ngọc Đường Xuân đang run run, nói:
- Lão gia thật quá đáng, sao... sao lại tuyên dâm giữa ban ngày thế.
Ngọc Đường Xuân bị hơi thở dồn dập của nàng phun vào tai, còn mình cũng thở dồn dập hai má nóng bừng bừng. Nàng còn chưa nói gì, tiểu Vân đột nhiên vung vẩy đôi tay còn dính đầy bột trắng toát kêu lên:
- Hỏng rồi, hỏng rồi, bánh bao của người ta...
oOo
Dương Lăng tiễn Vương Cảnh Long khỏi cửa rồi trở lại gian chính ngồi xuống, không khỏi thở dài một hơi, mấy thứ khách sáo hư tình giả ý thật là mệt. Vị Vương tam công tử này lớn hơn y hai tuổi nhưng bản thân lại rất ngây thơ. Rõ ràng là oán hận y đầy bụng mà thần sắc cũng không hề che giấu vậy còn làm ra vẻ ăn nói khép nép xin người khác giúp đỡ, quả thật là làm khó hắn.
Bên cạnh Ngọc Đường Xuân đang giả làm tỳ nữ ngoan ngoãn đưa tới một chén trà. Dương Lăng nhận lấy uống một ngụm, rồi nhìn nàng cười nói:
- Cô nương xem vị Vương công tử này như thế nào?
Lúc Dương Lăng tiếp kiến Vương Cảnh Long đã bảo Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đều tới giả làm thị nữ, muốn xem cái nhìn của các nàng đối với Vương Cảnh Long.
Ngọc Đường Xuân hôm qua bị y vỗ một cái vào mông nên vẫn bối rối khi gặp y. Mãi đến hôm nay bị Dương Lăng gọi ra mới ngượng ngượng ngùng ngùng thò đầu ra ngoài.
Nghe Dương Lăng hỏi, nàng cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi chau mày nói:
- Vị Vương công tử này tuy là thuộc gia tộc lớn nhưng không hoài bão gì, ngôn ngữ ngây thơ, nhìn kỹ thì cũng chỉ có vậy. Tiện thiếp cảm thấy hắn cầu khẩn đại nhân cũng chẳng có thành ý gì.
Dương Lăng nghe xong cũng hơi bất ngờ. Hai người này không phải nhất kiến chung tình sao? Sao Tô Tam đánh giá hắn như vậy?
Y quên mất Tô Tam trong trí nhớ của mình gặp Vương Cảnh Long ở đâu, khi nào? Vương Cảnh Long lúc đó là một công tử bột còn trẻ nói năng tuỳ tiện chỉ có tướng tá là trông còn ngon lành, mà Tô Tam lại là kỹ nữ bán rẻ tiếng cười cho nên cơ bản là nàng không có quyền chọn lựa khách. Có thể gặp được một người trẻ tuổi lắm tiền đệ tử con nhà quan lại thế gia lại đa tình như vậy đã là phúc phận khó cầu rồi thì sao nàng không đem hạnh phúc của mình mà dựa vào người đó chứ. Bây giờ tâm tình lẫn thân phận đều khác hẳn ngày xưa cho nên góc độ nàng nhìn người tự nhiên cũng không giống.
Bên kia Tuyết Lý Mai ngọt ngào cười nói:
- Vương thượng thư có ba con trai. Đại công tử làm quan ở Kim Lăng, nhị công tử làm quan ở Hàng Châu, vị tam công tử này nhỏ hơn huynh trưởng tận ba mươi tuổi. Nghe nói là con thiếp thất của Vương thượng thư sinh ra, mà Vương thượng thư năm mươi tuổi mới sinh thằng con út cho nên cực kỳ sủng ái hắn. Vị Vương công tử này xưa nay cưỡi ngựa thưởng hoa với đám công tôn quý tử ở kinh sư cũng là một tên vung tiền như rác. Nhưng hắn cũng có tiếng là người tài hoa, tương lai không biết chừng cũng làm quan đó. Vương gia cả nhà làm quan, môn sinh bạn cũ rất nhiều, hôm nay đại nhân cho hắn thuận nước giong thuyền tất sẽ có ích với mình.
Dương Lăng cười cười, dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại ngẫm nghĩ một lát. Vị Vương Cảnh Long này thật ra cũng tuấn tú lịch sự, tuy thần khí hơi hão huyền không thực tế nhưng đó là khuyết điểm chung của đám công tôn quý tử chốn kinh sư, xét cho cùng cũng không phải vấn đề gì lớn.
Chỉ là thấy hai cô nương nhà mình chẳng có dao động gì với hắn, vậy xem ra mấy thứ nhất kiến chung tình, nhân duyên tiền thế đều chỉ là chuyện đồn thổi. Cảm tình con người không thể suy đoán lung tung được. Gặp được vận may, rất nhiều việc sẽ không thể dùng lẽ thường mà nói được.
Dương Lăng thở dài, đứng lên duỗi vai vặn lưng. Không ngờ tay y vừa vươn ra thì Ngọc Đường Xuân như phản xạ có điều kiện né qua bên cạnh làm cho Dương Lăng vừa bực mình vừa buồn cười. Y đưa mắt thấy Tuyết Lý Mai bưng miệng cười trộm một bên, không khỏi giả vờ giận dữ trừng mắt liếc nàng, phẩy tay áo quát:
- Láo! Đi lấy quan bào mau lên, lão gia ta phải vào cung.
oOo
Vương Cảnh Long cưỡi ngựa tinh thần hoảng hốt không yên, hình ảnh hai nữ tỳ thanh tú thoát trần, xinh đẹp động lòng người ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Vừa rồi lúc còn ở Dương gia, hắn không dám ngẩng đầu lên liếc nhìn quá nhiều, lúc này khi về nhớ tới thì khắp nơi chỉ còn hình ảnh mỹ nữ nhưng lại nhớ không nổi bộ dáng rõ ràng của hai nàng.
Hôm qua hắn tới bái phỏng Dương Lăng thì chỉ gặp một tiểu nha hoàn, hôm nay trở lại quả nhiên như nguyện gặp được Dương Lăng, hơn nữa còn được hắn hứa hỗ trợ góp lời. Càng làm hắn kinh động chính là hai nữ tỳ tuyệt đẹp đứng phía sau Dương Lăng.
Hai tỳ nữ đó xinh đẹp thiên kiều bá mị, đoan trang yêu kiều, đẹp hơn phu nhân mình rất nhiều. Cái khó mà tưởng tượng chính là tuy nói hai cô nương đó đều là thị nữ nhưng vẻ mặt khí chất lại có phong phạm tiểu thư khuê các, nhìn qua thật sự làm người ta điên đảo tâm hồn. Vương Cảnh Long nghĩ tới bộ dáng yêu kiều của hai cô nương không khỏi thở dài tiếc hận: trước giờ giai nhân phối với tài tử, sao các nàng lại lạc tới Dương gia, rõ là hoa lài cắm bãi cứt trâu mà.
Phía trước người đi đường rất nhiều, Vương Cảnh Long lắc đầu dứt bỏ ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc rồi cho ngựa chạy chậm lại. Mấy ngày nay phụ thân xảy ra chuyện khiến Vương Cảnh Long phải chạy quanh bôn ba cầu cứu những người bạn có quan chức của cha. Đám bạn xưa nay vẫn cùng ngâm thơ thưởng trăng hắn vẫn không ngó tới, nhưng hôm nay từ chối không được hắn đành đáp ứng dẫn đám hảo hữu đi ‘Túy Tiên Lâu’ ăn nhậu.
Lúc này được một quyền thần như Dương Lăng hứa sẽ hỗ trợ, cũng có nghĩa là cha mình nhất định sẽ không xảy ra việc gì, những lo nghĩ của Vương Cảnh Long cũng nhẹ đi nhiều. Hắn đi tới
Túy Tiên Lâu
, một tên tiểu nhị tươi cười đón hắn nói ngay:
- Ủa, Vương công tử, mấy hôm rồi ngài không tới, mau mau lên lầu, vẫn là Lục Châu Các. Các công tử đều đang chờ ngài.
Vương lão thượng thư bị Hoàng Thượng hạ ngục, tiểu nhị cũng sớm nghe nói rồi. Nhưng hắn nào dám trước mặt Vương Cảnh long có biểu hiện gì, chỉ có nước làm bộ chẳng biết. Vương Cảnh Long đưa cương ngựa cho hắn, ừm một tiếng rồi đi thẳng lên lầu ba.
Túy Tiên Lâu
ở kinh sư xem như là một đại tửu lâu hạng nhất, tổng cộng ba căn, bốn phương đều có lầu các quây quanh một sân giếng trời, trong sân có trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo. Bình thường từ sớm đã có người uống rượu đàm tiếu, đàn sáo nhã nhạc vang lừng, kỹ nữ mỹ lệ nhẹ nhàng múa hát, quả nhiên là thiên đường nhân gian.
Bây giờ cả nước để tang Hoàng Thượng, mặc dù khách sạn tửu lâu của Đại Minh đều có thể làm ăn bình thường, vẫn tiếp đãi khách thương nam lai bắc vãng nhưng việc chơi đàn múa hát bị cấm tuyệt đối, do đó thanh tĩnh đi rất nhiều.
Trong Lục Châu Các lầu ba, sáu vị công tôn quý tử đang uống rượu cười nói. Thấy Vương Cảnh Long đi vào, một tên công tử vỗ tay cười nói:
- Thuận Khanh, ngươi đã tới muộn, phải tự phạt ba chén mới được.
Một khi thanh niên tới hai mươi tuổi làm xong lễ thành nhân thì sau đó có thể được mang tên chữ. Tên chữ Thuận Khanh của Vương Cảnh Long chính là do cha của vị công tử Dương Lâm này là Dương Phương, giữ chức Chiêm sự đặt cho, hai nhà có quan hệ rất tốt. Vương Cảnh Long cố cười, ôm quyền thi lễ:
- Tiểu đệ trên đường có ghé qua Uy Vũ Bá Phủ, do đó trễ một chút, chư vị huynh đài hảo hữu bỏ qua cho.
Dương Lâm nghe xong đặt chén xuống nói:
- Chuyện gì? Thuận Khanh mà đi cầu tên Uy Vũ Bá à? Hừ, tên gian nịnh nói lời gièm pha mị hoặc hoàng thượng, đầu độc thánh quân, dân chúng ai không biết? Thuận Khanh mà khuất phục hắn, cầu hắn ra mặt cho lệnh tôn, một khi việc này lan truyền ra ngoài thì Vương lão thượng thư một đời tên tuổi anh hùng đều sẽ bị trôi mất.
Bên cạnh mấy vị công tử đều vội gật đầu lia lịa, công tử của thị lang bộ Hình là Triệu Ung cười lạnh:
- Nghe nói tên tặc tử đó ở bên người Hoàng Thượng cấu kết với đám hoạn quan nói lời gièm pha, ở ngay kinh sư vạch ra bảy tòa ngự trang, được chuyển sang nhậm chức thống lĩnh thân quân thị vệ của hoàng đế. Bây giờ lại cổ động Hoàng Thượng hạ chỉ, không cho quan chức các tỉnh nhậm chức ở quê quán, làm các đại thần tiếng oán dậy đất.
Một vị công tử khác cũng nói vẻ không vui:
- Mười năm gian khổ học tập, ai không muốn công thành danh toại, ăn ngon mặc đẹp để có thể có được cảnh tượng áo gấm vinh quy về làng? Ta là người Chiết Giang, chẳng lẽ nếu ta làm quan thì chỉ có thể đi tới chỗ hoang vu lạnh lẽo không thể về quê hương nhậm chức sao? Thuận Khanh kết giao với nhân vật như vậy, rõ là khiến người xem thường!
Vương Cảnh Long bị nói tới mặt ngọc đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ nói:
- Chư vị hảo hữu, gia phụ năm nay đã già nua cao tuổi rồi. Bây giờ bị giam trong thiên lao, phận làm con sao có thể không đau xót chứ? Ta tuy bề ngoài gượng cười đến nhà cầu hắn xin giúp đỡ, kỳ thật hận không thể lột da lóc xương tên tặc tử kia, như vậy mới giải được mối hận trong lòng ta.
Dương Lâm đập bàn:
- Đây mới là khí khái của người đọc sách. Tên gian nịnh này mà không trừ, mọi người đều bất an. Bây giờ Dương Lăng căn cơ chưa ổn nên còn có cơ hội trừ bỏ hắn. Nếu cứ ngồi chờ để hắn thanh thế lớn lên, chẳng lẽ không phải tai hoạ cho thiên hạ sao?
Triệu Ung thở dài nói:
- Nói dễ vậy sao. Bây giờ hắn đang là người được bệ hạ sủng ái, ba vị đại học sĩ tuy bất mãn hắn nhưng hình như cũng không có ý diệt trừ hắn. Chúng ta chỉ là thư sinh yếu đuối, có thể làm gì được chứ?
Dương Lâm cười nói:
- Hiền đệ hà tất phải nhụt chí thế, Dương Lăng đã là tên gian nịnh, tất sẽ làm nhiều việc phạm pháp. Nếu ta dụng tâm cố công dò tìm thì cuối cùng cũng có thể bắt được đuôi của hắn. Đến lúc đó đưa chứng cớ vô cùng xác thực đến trước mặt hoàng đế thì có gì mà không trảm được cái đầu hắn? Cho dù Hoàng Thượng sủng tín hắn khiến phương pháp này không làm được thì chúng ta lại tìm cơ hội khác, chỉ bằng bảy tài tử chúng ta đầy bụng kinh luân, đọc đủ loại thi thư, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp trừng trị tên tặc tử này sao?
Vương Cảnh Long tinh thần chấn động, nói giọng căm hận:
- Không sai! Chúng ta có thể cho gia đinh nô bộc theo dõi hắn khắp nơi, tìm mọi chứng cớ phạm pháp của hắn. Một khi lật đổ được hắn há chẳng phải tên của bảy người quân tử chúng ta sẽ được truyền tụng khắp nơi sao?