Mạng
-
Người Cũ Còn Thương
- Nguyễn Ngọc Thạch
- 1918 chữ
- 2020-05-09 03:36:22
Số từ: 1908
Biên tập: Lê Huy Vũ
NXB Văn Học
Họ cứ nói mạng xã hội là ảo, nhưng người ta đến với nhau là thật, yêu nhau là thật, chia tay cũng là thật và cơn đau càng là thật.
Rất thật!
---o0o---
Từ ngày cái mạng xã hội lên ngôi, người ta yêu dễ, mà chia tay cũng dễ. Đến dễ, đi cũng dễ, thích dễ, giận cũng dễ. Chỉ có tìm được người thật lòng trên mạng là khó.
Mở đầu câu chuyện yêu thời mạng, thường là tấm hình chân dung đại diện của mỗi người. Trên mạng, cái cảm giác "yêu từ ánh nhìn đầu tiên" gần như thường trực. Lướt lướt coi bè bạn bình luận đâu đó, tự dưng thấy có cái hình đại diện ai đó đẹp quá, lập tức chú ý, nhìn phát yêu luôn chả cần suy nghĩ nhiều.
Thống kê cho thấy, hễ ai dùng mấy cái hình đại diện là hoa cỏ lá cành, là muông thú chim oanh, là diễn viên tài tử xứ khác... thì tỉ lệ ế cao hơn hẳn những người dùng ảnh đại diện hàng chính chủ không chi nhánh.
Cũng vậy mà nhiều người chăm sóc cho cái hình đại diện dữ lắm. Có khi trang điểm tám tiếng, làm đầu làm tóc đẹp ơi là đẹp, rồi chụp một tấm hình chưng lên mạng xong đi tẩy trang chín tiếng. Thấy cũng tội, mà thôi cũng kệ chứ biết sao giờ. Hình đại diện cũng có nguyên tắc. Ví dụ mũi đẹp phải chụp nghiêng, mắt đẹp phải cố mở cho lung linh, ngực to là phải chụp xuống bên dưới một chút, da không trắng nhớ phải dùng phần mềm ba trăm sáu chỉnh cho láng mịn... Nói chung khoe được cái gì phải khoe hết lên hình đại diện cho người ta chú ý.
Sau cái màn nhìn hình đại diện, bước thứ hai trên mạng người ta hay dùng để câu kéo quan tâm là "cuồng thích". Đơn giản, dễ thực hiện, chỉ cần kéo dọc cái trang cá nhân của người đẹp qua ảnh, gặp gì cũng nhấn thích, để người ta mở ra thấy có thằng khùng nào đó chắc hư bàn phím nhấn quá chừng nhấn, thể nào cũng chú ý cho coi.
Thường thì thích mà không cần quan tâm nội dung mình thích là cái gì. Hình đi ăn, thích. Hình đi chơi, thích. Hình đi cầu, thích. Trạng thái vui, thích. Trạng thái buồn, thích. Thông báo mới bị đụng xe, thích. Thông báo mới bị giật đồ, thích. Chửi thiên hạ, thích luôn. Nói chung, "gì cũng thích".
Báo cho người ta biết mình thích họ dữ lắm xong rồi bắt đầu phải có tiếng nói thể hiện chính kiến, cho người ta biết mình cũng có tư duy, có suy nghĩ cao siêu dữ thần lắm chứ. Thấy người ta viết về chuyện gia đình, phải nhảy vô chia sẻ nhà tui cũng có ba má, ba má tui là con của ông bà tui, nhà mình nhìn chung giống nhau ha, chắc ý trời muốn mình thành đôi đó.
Thấy người ta ghi cái gì buồn buồn, chán chán, nhắn vô đó vài dòng cho họ biết mình quan tâm họ, kiểu như nếu bạn cần một người để khóc, hãy nhắn cho tui, tui không hứa có thể làm bạn cười nhưng thề luôn là sẽ cười vô bản mặt bạn. Thấy người ta đăng tấm hình con chó mới nhận nuôi, cũng phải nhảy vô thể hiện thiện ý, bạn ơi, có nhu cầu nhận nuôi thêm không, để mình gởi hồ sơ cá nhân đăng ký.
Hay làm biếng thì vô cứ nhấn nhấn mấy cái mặt cười, mặt khóc, mặt mếu có sẵn trên mạng. Kiểu như điểm danh cho có tụ với người ta.
Xong ca gây chú ý, bắt đầu đến màn nhảy vô nói chuyện một lời cho phải phép, giai đoạn này chắc đẹp nhất trong cái chuyện tình xứ mạng. Suốt ngày ôm cái máy như thằng khùng, hí hoáy nhấn, nhận mấy câu vô nghĩa cũng ngoác miệng cười như điên. Thiếu cái cảnh đứng giữa trưa, ngửa mặt lên trời cười, hai tay đấm ngực thùm thụp thì đủ cảnh cho người ta bứng vô viện thần kinh. Nhưng ai nói gì thì kệ, mình vui là được, "Chim bay trên trời, làm sao biết cá dưới nước vui không."
Mà mấy cái câu hò hẹn xứ mạng, nghe chán muốn chết. Cũng quẩn quanh mấy kiểu như làm gì, ăn gì, chọc ghẹo nhau tròn quá, mập quá, cao quá, lùn quá, đen quá, trắng quá, kể cho nhau nghe hôm nay no không, có gặp người nào đẹp không, rồi bày đặt giận hờn, ghen tuông cho có hương có hoa, đứa thì khoái chí đứa thì tức điên. Vậy chứ thiếu là chịu hông nổi, mon men đi nhắn tin cho người ta trước. Bảo đảm đứa nào yêu xứ mạng cũng vậy.
Rồi thì hết cái giai đoạn mạng, người ta dắt díu nhau ra hàng quán, rạp phim để hẹn hò, để nhìn ngó bản mặt nhau ra sao. Lúc này có nhiều người cũng bật ngửa.
Ôi trời, cái nhan sắc ấy trên xứ mạng sao mà lung linh, ra ngoài sao mà như... lún sình. Trách thì đừng trách nhau, chỉ trách sao mấy hãng điện thoại phát triển cái ống kính, phần mềm chụp hình sao hay quá, sao tài quá, đưa người ta lạc vào ảo mộng tình yêu. Không may thì trong hình mười ở ngoài không chấm năm, còn may thì hình mười người bảy. Bảy là khá rồi, chấp nhận được, bởi sau này yêu ai xứ mạng cũng nhớ lấy nhan sắc người ta mà chia đôi để chuẩn bị tinh thần sớm.
Rồi thì xúm xít chụp hình đăng lên mạng cho chúng sanh chúc mừng hạnh phúc đôi trẻ, cho thần dân trăm họ có cái bàn tán, có cái ganh ghét "Để coi hạnh phúc được bao lâu". Mà như có dặn rồi, chụp hình chung nhớ đăng trong cùng một chỗ, sau này lỡ có chia tay xóa luôn một lần, chứ ngồi kiếm xóa từng tấm, mệt lắm nha.
Lúc hạnh phúc, vui vẻ thì tối nào cũng chúc nhau ngủ ngon, đi chơi đâu cũng đánh dấu khoe cho hàng xóm biết. Mà nghe nói, cái đứa lăng nhăng với có nhiều người yêu nhất trên đời này tên là "Ai Đó". Ngày nào dạo mạng cũng thấy mấy trăm cái trạng thái, "Chúc ai đó ngủ ngon", "Nhớ ai đó", "Thương ai đó", "Đi chơi cùng ai đó"... Tự nghĩ, hổng lẽ sau này đặt tên cho con là "Nguyễn Thị Ai Đó" để nó được nhiều người yêu, nhiều người chúc ngủ ngon, nhiều người dắt đi chơi.
Yêu nhau xứ mạng, người ta hay tưởng bở. Vô trang của nhau mà đọc, thấy câu nào viết cũng như dành cho mình. Nhưng mấy câu vui vẻ thì không sao, chứ đến hồi có mấy câu hờn trách, bóng gió rằng không vui, tự dưng tâm trạng cũng rớt xuống đáy vực chung. Có khi muốn viết một vài dòng buồn bã, ủ ê mà cũng sợ người kia đọc rồi buồn theo, thành ra cái trang cá nhân nó mất hết màu cá nhân, viết gì cũng suy nghĩ, đăng hình ảnh đi cùng người khác dù là bạn bè thân cũng bị cho là lăng nhăng, tự dưng đâm ra khó chịu, thấy sao mất cái tự do trên mạng quá thể. Bởi vậy, nhiều người khi đã yêu rồi thì chặn nhau, yêu ngoài mạng được rồi, còn trên mạng để người ta còn sống, còn buồn vui, còn tâm trạng, còn đi ve vãn đứa khác cho mình bị lừa chơi.
Dăm ba lần đi chơi, dăm ba lần hò hẹn cuối cùng cũng thành đôi. Người ta dễ dàng sao lãng cái xứ mạng từng tá túc, nhưng không phải nhiều người được vậy. Yêu nhờ mạng thì cũng có lúc nhờ mạng mà... chia tay.
Yêu rồi mà mỗi khi đi chơi, bạn kia ôm cái điện thoại để lên mạng còn nhiều hơn ôm mình, nhìn màn hình điện thoại nhiều hơn nhìn bản mặt mình, nói chuyện với mấy con ong con ve còn nhiều hơn nói tiếng người yêu đương. Hỏi sao không giận. Có lúc dùng dằng, "Hay để tui dán cái điện thoại lên mặt cho bạn nhìn tui nha" người kia cười hề hề, bỏ xuống chừng năm mười phút rồi lại vô thức cầm lên nhấn nhấn như con nghiện, chán chẳng nói tới nữa.
Hay đêm nằm cạnh, đứa im lặng, đứa cứ nhấn nhấn lướt lướt, hết "thích" rồi đến "bình luận" đến "chia sẻ" trong khi cái đứa nằm kế bên cũng có cả tỉ thứ để thích, để bình luận, để chia sẻ mà có thèm ngó ngàng gì tới, nên thôi, quay mặt ra đằng khác ngủ cho nó yên lành, khỏi nặng lòng bực bội.
Rồi thì ngu dại, có khi đi tìm hiểu, thấy hơ hở cái máy ra cầm lên coi, nhấn đại vô khung "trò chuyện", giật mình vì thấy người ta cũng gởi quá chừng tin nhắn ong ve cho hàng tá hàng tá người. Ngày gởi thì có đâu xa, qua kia chứ mấy. Tự dưng đau, đóng cái máy nhẹ hều mà lòng nặng trịch. Tối đó xin phép về, không dám nằm ngủ cạnh bởi sợ cái con người nằm kế bên, sát sạt sườn mà như xa đằng đẵng, chẳng hiểu gì hết trơn...
Hèn chi lúc yêu xứ mạng, nhiều người dặn, có mấy chuyện, thà ngu ngơ, mù mờ mà vui, mà hạnh phúc, chứ có nhiều người biết càng rõ về họ bao nhiêu thì mình càng là người đau bấy nhiêu.
Rồi cái giai đoạn mặn nồng đắm đuối qua, mạng vắng hoe vắng hoắc, cả ngày chả thấy cái tin nhắn, tới lúc họ nhắn tin cũng bày đặt hờn mát, "Đi mà nhắn cho cái đứa mấy người mới thích hàng đống hình của nó đó." Rồi bên kia im, bên này cũng im.
Mà im là trôi.
Xứ mạng mà, nhanh lắm, mới đây mặn nồng ngoảnh lại ráo hoảnh mùi nhau. Xứ mạng mà, mờ lắm, nhấn một cái nút đã không còn hiện diện trong vòng quan tâm, trong mấy ngàn cái tin tức mới được cho coi, làm sao tìm được người đang hờn giận, không quan tâm. Mà nhấn cái nút bỏ theo dõi cũng có nỗi đau của nó. Bỏ bởi vì nhiều khi thấy họ viết cái gì đó vu vơ, tự dưng mình suy nghĩ, nhận bừa là viết cho mình xong rồi tự khó chịu, tự băn khoăn, nên thôi, thà khỏi nhìn khỏi thấy cho lành.
Qua cơn giận, muốn tìm họ nói vài câu ra nhẽ ngọn ngành, thà có chia tay thì cũng nói một lời chính thức, chứ im lặng vầy hoài, lòng mình thì cứ giữ, khó chịu lắm chứ.
Nhấn tìm kiếm chỉ thấy một dòng duy nhất.
"Trang bạn yêu cầu không tồn tại..."
Ừ, thì xong, thành cũ...
Hóa ra tắt máy tính, thoát khỏi mạng, chúng ta là những kẻ rất đỗi cô đơn.