Chương 21
-
Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican
- James Fenimore Cooper
- 4809 chữ
- 2020-01-30 01:00:10
Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học
Nếu anh tìm thấy một người đàn ông ở đó, hắn sẽ phải chết một cái chết thảm hại.[58]
• SHAKESPEARE
[58] Các bà vui tính ở Windsor (hồi 4, cảnh hai) của William Shakespeare.
Năm người vừa đặt chân lên địa đầu một vùng mà, ngay đối với người dân Mỹ ngày nay, còn xa lạ hơn cả những bãi sa mạc của xứ Arabia hay những thảo nguyên ở Tartary. Đó là một miền đất đai khô cằn, núi non lởm chởm, nằm giữa một bên là những nhánh sông chảy vào hồ Champlain và một bên là những nhánh đổ vào các con sông Hudson, Mohawk và St. Lawrence. Từ thời kỳ xảy ra câu chuyện chúng tôi đang kể tới nay, bộ óc năng động của con người đã dựng lên một vành đai khu dân cư trù phú và phồn thịnh, nhưng cho đến nay cũng chưa có ai đi sâu vào những nơi hoang vu hẻo lánh, trừ những nhà đi săn và dân bản địa.
Mắt Chim Ưng và hai người Mohican đã nhiều lần qua lại những ngọn núi và thung lũng của niền rừng rú bao la này, cho nên họ không ngần ngại tiến vào sâu với bước chân mạnh dạn của những người đã từng quen thiếu thốn khó khăn. Trong mấy tiếng đồng hồ, đoàn khách bộ hành vất vả tiến trên con đường gian khổ, theo hướng một ngôi sao hoặc một con suối, cho tới khi người trinh sát bảo dừng lại. Sau cuộc hội ý ngắn, Mắt Chim Ưng và hai người Anh điêng đốt lửa, chuẩn bị chỗ nghỉ đêm như mọi lần.
Theo gương những người cộng sự giàu kinh nghiệm và đầy tự tin, Munro và Duncan đi nằm, trong lòng không lo sợ nhưng cũng không thoải mái. Sáng hôm sau, vào lúc sương tan và mặt trời đã xua những đám mây mù, trải ánh sáng chói chang lên khu rừng, đoàn người lại lên đường.
Được vài dặm, Mắt Chim Ưng, người dẫn đầu, đi chậm lại và thận trọng hơn. Bác luôn luôn dừng chân quan sát cây cối bên đường; mỗi khi qua một con suối, bác không quên xem xét kỹ càng lưu lượng, tốc độ và màu sắc của nước. Không tin vào sự phán đoán của mình, bác thường hỏi ý kiến của Chingachgook. Có một lần, Heyward nhận thấy rằng trong lúc hai người bàn bạc, Uncas vẫn kiên nhẫn đứng yên tuy anh ta có vẻ chăm chú nghe. Heyward rất muốn bắt chuyện với người thủ lĩnh da đỏ trẻ tuổi để hỏi ý kiến anh về đường đi, nhưng nhìn thái độ bình thản và trang nghiêm của người thổ dân, anh hiểu rằng, cũng như bản thân anh, người thanh niên Mohican hoàn toàn dựa vào sự sáng suốt khôn ngoan của những bậc cao tuổi hơn. Cuối cùng, người trinh sát trình bày bằng tiếng Anh tình thế khó xử của họ:
Khi phát hiện ra những vết chân của bọn Huron đi về phương Bắc, tôi chẳng cần phải vận dụng tới những hiểu biết tích lũy trong nhiều năm cũng có thể nói được rằng chúng sẽ đi theo những thung lũng và sẽ qua miền đất nằm giữa sông Hudson và hồ Horican cho tới khi gặp những con sông của Canada ở thượng nguồn; những con sông này sẽ dẫn chúng tới trung tâm vùng đất đai của người Pháp. Thế nhưng lúc này đây chúng ta cách con sông Scaroons không xa mà vẫn không thấy một dấu vết gì. Bản chất con người thật yếu kém, và có thể chúng ta đã không đi đúng hướng.
Cầu Chúa phù hộ cho chúng ta không nhầm lẫn như vậy!
Duncan kêu lên,
Ta hãy quay trở lại, vừa đi vừa xem xét kỹ hơn nữa. Uncas có ý kiến gì góp trong bước khó khăn này không?
Chàng thanh niên Mohican liếc nhìn cha nhưng vẫn giữ một bộ mặt điềm tĩnh và dè dặt, lặng yên không nói. Thấy con nhìn mình, Chingachgook khoát tay làm hiệu, ra lệnh cho nói. Sau khi được cha cho phép, khuôn mặt nghiêm trang của Uncas trở nên sinh động tươi tỉnh. Vọt lên như một con hươu, anh lao tới bên một sườn dốc thấp, cách vài sải ở trước mặt, đắc chí dừng lại trên một khoảng đất dường như mới có một con vật to lớn nào đi qua xới tơi lên. Mọi người đưa mắt theo dõi những cử chỉ bất ngờ của Uncas; qua thái độ hân hoan của anh, họ biết là đã có kết quả.
Dấu vết đây rồi,
người trinh sát reo to và tiến lại gần,
ở tuổi của nó, thằng bé thật tinh mắt và sáng dạ.
Lạ lùng thay,
Duncan thì thầm vào tai người trinh sát,
anh ta biết từ lâu mà chẳng nói ra.
Nếu nó không được phép mà cứ nói mới càng lạ! Không, không, đám thanh niên da trắng chỉ học trong sách vở và đánh giá sự hiểu biết của mình qua những trang sách, tưởng mình đã tài giỏi hơn ông cha cả về bộ giò và bộ óc. Nhưng trong những vấn đề đòi hỏi phải có kinh nghiệm, người học trò phải biết giá trị của tuổi tác và phải kính trọng nó cho xứng đáng.
Hãy xem đây!
Uncas vừa nói vừa chỉ vào những vết chân đi từ Nam sang Bắc hằn rõ dưới đất xung quanh mình,
Người con gái tóc đen đã đi về miền băng giá.
Chó săn cũng không dò được những dấu vết tuyệt thế này,
người trinh sát lập tức lần theo con đường có những vết chân,
chúng ta gặp may, may lắm,
bác nói,
và bây giờ thì có thể vừa đi vừa hếch mũi lên. Này, lại còn những vết chân của hai con ngựa đi nước kiệu nữa chứ. Tên Huron này ra đi như một ông tướng da trắng vậy. Nó bị Chúa phạt nên hóa rồ! Thủ lĩnh hãy tìm kỹ những vết bánh xe,
Mắt Chim Ưng quay lại đằng sau, vừa cười vừa nói tiếp, nét mặt trở nên hớn hở,
rồi còn thấy thằng ngốc ấy đi bằng xe ngựa nữa kia. Thế mà sau lưng nó lại có ba cặp mắt tinh nhất xứ này.
Câu pha trò của người trinh sát và kết quả không ngờ của cuộc tìm kiếm sau hơn bốn chục dặm đường đi quanh co đã mang lại một phần hy vọng cho mọi người. Họ tiến nhanh, vững tâm như một khách du hành đang đi trên con đường rộng lớn. Khi có một phiến đá, một con suối hay một mô đất rắn làm mất dấu, đôi mắt sắc sảo của người trinh sát lại tìm thấy ngay ở phía xa, và ít khi họ phải mất thời giờ dừng lại tìm kiếm. Họ tiến một cách dễ dàng vì biết chắc là nhất thiết Magua phải qua các thung lũng, do đó mà họ xác định được hướng đi. Tuy nhiên không phải tên Huron đã hoàn toàn coi nhẹ nghệ thuật rút lui của những người thổ dân khi bị kẻ địch theo dõi. Gặp một con suối hoặc địa hình địa thế nơi nào cho phép, hắn luôn luôn để lại những dấu vết giả, có khi vờ rẽ sang hai bên; nhưng những người đuổi theo phát hiện ra ngay, không mất nhiều thời gian và sức lực vì những cái bẫy này.
Vào khoảng ba bốn giờ chiều, họ qua sông Scaroons rồi đi tiếp theo hướng mặt trời lặn. Xuống hết một sườn dốc, họ tới một thung lũng có con suối chảy xiết. Bọn Cáo Tinh Khôn đã nghỉ chân tại đây. Những thanh củi tàn ngổn ngang bên dòng nước, những miếng thịt hươu ăn thừa vương vãi trên mặt đất, cây cỏ còn in những vết răng ngựa gặm. Cách đấy không xa, Heyward thấy có một lùm cây râm mát, đoán rằng Cora và Alice đã ngồi nghỉ tại đó, anh lặng nhìn bằng con mắt trìu mến bồi hồi. Xung quanh, đất bị giẫm xéo và vết chân người ngựa in lên rất rõ; cũng đến đây, bỗng dưng mất hết dấu vết.
Dò vết chân của hai con ngựa Narrangansett không khó khăn gì, nhưng dường như chúng đi lang thang, không người hướng dẫn, với mục đích duy nhất là kiếm ăn. Cùng với cha, Uncas lần theo lối đi của hai con ngựa; cuối cùng, anh tìm thấy những vết chân còn mới, chứng tỏ chúng quanh quẩn đâu đây. Trước khi tiếp tục lần theo dấu mới, anh thông báo cho Mắt Chim Ưng và cha biết kết quả cuộc tìm tòi; trong lúc hai người còn đang bàn bạc về tình huống mới, anh đã quay trở về, dắt theo hai con ngựa với những bộ yên cương và vải phủ lưng rách mướp lấm láp như thể chúng đã được thả rông bao ngày nay.
Thế nghĩa là thế nào?
Duncan tái mặt hỏi; anh đưa mắt nhìn quanh quất như lo sợ những bụi cây vòm lá kia sắp tiết lộ điều bí mật khủng khiếp.
Nghĩa là cuộc hành trình của chúng ta sắp kết thúc, và ta đang ở trên đất địch.
Người trinh sát đáp,
Nếu thằng vô lại bị đuổi gấp và hai cô thiếu nữ dịu dàng kia cần có ngựa để theo kịp thì chắc là nó đã lột da đầu của họ rồi; nhưng vì không có ai bám đuôi, và lại có những con vật khỏe mạnh như thế này nên nó đã không đụng tới một sợi tóc trên đầu họ. Tôi biết anh đang nghĩ gì; thật xấu hổ cho màu da của anh một khi anh có lý do để nghĩ như vậy. Người nào cho rằng ngay cả một tên Mingo cũng ngược đãi đàn bà, trừ phi nó định giết bằng rìu, đã không hiểu một chút gì về bản chất người da đỏ cũng như về các luật lệ của rừng. Không, không, tôi nghe nói rằng bọn Anh điêng theo Pháp đến vùng núi này để săn hươu nai, và chúng ta đã đánh hơi thấy doanh trại của bọn chúng. Tội gì chúng chẳng đến! Sáng chiều, núi non ở đây vang vọng tiếng súng của pháo đài Ticonderoga vì quân Pháp mới xây một phòng tuyến giữa các tỉnh của Anh hoàng và của Canada. Đúng là ngựa còn đây nhưng bọn Huron đi rồi. Phải tìm con đường chúng đã ra đi.
Nói rồi, Mắt Chim Ưng và hai người Mohican hối hả bắt tay vào việc. Họ khoanh một vòng tròn chu vi chừng một trăm bộ trên mặt đất, rồi mỗi người phụ trách một khoanh. Tuy nhiên, cuộc tìm kiếm không mang lại kết quả. Có rất nhiều vết chân, nhưng hình như những người này chỉ quanh quẩn tại chỗ, không có ý định đi đâu. Người trinh sát và hai cha con Chingachgook lại đi vòng quanh nơi nghỉ chân của bọn Huron, người nọ chậm chạp theo sau người kia; cuối cùng, họ lại tụ tập giữa cái vòng tròn mà vẫn không biết gì hơn.
Ma quỷ đã bày ra mưu kế này đây!
Mắt Chim Ưng kêu lên khi thấy vẻ mặt thất vọng của hai người bạn da đỏ,
Thủ lĩnh ạ, ta phải điều tra thật kỹ, bắt đầu từ con suối, dò từng tấc đất, quyết không cho tên Huron trở về khoác lác với bộ lạc rằng nó có bàn chân không để lại dấu vết trên mặt đất.
Nói xong, người trinh sát hăm hở làm trước, xem xét từng li từng tí. Họ bới từng chiếc lá, soát từng cành cây, nhấc từng hòn đá vì biết rằng dân Anh điêng lắm mưu nhiều kế thường dùng những thứ đó để ngụy trang và che giấu từng vết chân một cách rất tỉ mỉ khéo léo. Vẫn không thấy gì. Uncas hăng hái làm xong trước phần việc của mình; còn thừa thời giờ, anh cào đất đắp ngang dòng nước mạch vẩn đục và hướng nó chảy về phía khác. Khi lòng suối nhỏ ở mé dưới con đập đã cạn khô, anh khom mình đưa cặp mắt sắc sảo nhìn chăm chú. Một tiếng reo mừng bật lên báo hiệu người chiến binh trẻ đã thành công. Mọi người xúm lại; Uncas chỉ vào những vết giày moccasin in trên đất bùn ẩm ướt.
Thằng bé này sẽ làm rạng rỡ cho dòng giống,
Mắt Chim Ưng nói, mắt nhìn vết chân một cách say sưa như một nhà tự nhiên học đứng trước chiếc ngà hay chiếc xương sườn của một con voi khổng lồ đời xưa,
phải, nó sẽ là cái gai đâm vào sườn bọn Huron. Nhưng đây không phải là vết chân người Anh điêng. Trọng lượng dồn quá nhiều về gót và các ngón chân lại vuông vức như bước chân của một ông thầy dạy múa người Pháp, nhẹ nhàng vậy thay! Uncas, nhanh nhanh quay trở lại và mang về đây cho bác khổ chân của thầy quản hát. Cháu sẽ thấy một vết chân rất rõ của chàng ta ngay trước tảng đá kề bên sườn núi.
Trong lúc người thanh niên da đỏ đi làm việc đó, Mắt Chim Ưng và Chingachgook chăm chú xem xét những vết giày. Thấy kích thước khớp với nhau, người trinh sát không trù trừ kết luận rằng dấu giày chính là của David, và anh chàng lại bị người ta bắt tháo giày đang đi để xỏ chân vào một đôi moccasin.
Bây giờ tôi đã nắm được hết vấn đề như thể tôi được chứng kiến những hành động khôn khéo của Cáo Tinh Khôn,
người trinh sát nói tiếp,
thầy quản hát là một người có năng khiếu tập trung chủ yếu ở cổ họng và đôi chân, vì thế Magua đã bắt anh chàng đi trước, rồi cả bọn chúng bước lên đúng những vết chân của anh ta.
Nhưng tôi không thấy một dấu vết nào của…
Duncan kêu lên.
Của hai cô thiếu nữ,
người trinh sát tiếp luôn,
thằng khốn kiếp đã tìm ra một cách gì đấy để đưa hai cô đi cho tới khi hắn nghĩ là đã đánh lạc hướng những người đi sau. Tôi dám cuộc rằng chúng ta chỉ đi một quãng nữa sẽ tìm thấy những bàn chân nhỏ bé xinh xinh của họ.
Cả đoàn lần theo dòng suối đi tiếp, mắt nhìn lo lắng vì vẫn chỉ thấy những vết chân to. Dòng nước đã chảy về hướng cũ, nhưng vì biết chắc trong lòng suối vẫn còn những vết chân của David nên Mắt Chim Ưng cứ tiến thẳng, mắt không ngừng quan sát hai bờ. Được hơn nửa dặm thì thấy con suối lượn vòng dưới chân một tảng đá to nhẵn thín, họ bèn dừng lại để xem bọn Huron còn tiếp tục đi dưới nước nữa không.
Rất may họ đã làm như vậy. Chàng Uncas nhanh nhẹn và hăng hái đã tìm thấy một vết chân in trên đám rêu, hình như do một tên Anh điêng vô ý đạp lên. Theo hướng vừa phát hiện, anh xông thẳng vào một bụi rậm gần đấy thì thấy những dấu chân còn mới và rõ như những dấu vết tìm thấy trước khi tới con suối. Anh lại kêu lên một tiếng khiến mọi người biết ngay anh đã thành công, lập tức họ ngừng tay.
Phải có bộ óc của người Anh điêng mới bày ra được trò này,
người trinh sát nói khi tất cả tập trung quanh chỗ Uncas đang đứng con mắt người da trắng làm sao thấy được.
Ta đi thôi chứ?
Heyward hỏi.
Từ từ đã, chúng ta biết đường rồi, nhưng cũng nên xem xét vấn đề tận gốc. Tôi được đào tạo theo cách đó, thiếu tá ạ, và nếu ai coi thường nó thì ít có khả năng học được những điều Chúa ban phát cho. Tất cả đều đã rõ ràng trừ một điểm: không biết thằng vô lại làm cách nào đưa hai cô gái đi dọc con suối mà không để lại một dấu chân. Chẳng lẽ một tên Huron cũng có tự trọng không bắt những bàn chân mềm mại của họ phải nhúng xuống nước sao.
Cái này có thể giúp bác giải thích thắc mắc không?
Heyward chỉ vào những mảnh của một cái cáng chỏng chơ dưới đất ghép sơ sài bằng cành cây và chằng vào nhau bằng những sợi liễu gai.
Thế thì giải thích được rồi!
Mắt Chim Ưng vui vẻ reo to,
Bọn khốn kiếp chỉ đi trong mấy phút đồng hồ nhưng đã bỏ ra hàng giờ để tìm cách đánh lạc hướng những người đuổi theo. Tôi đã thấy chúng bỏ cả một ngày làm những việc như thế chỉ để đạt một mục đích nhỏ bé. Đây này, có dấu vết ba đôi giày moccasin và hai đôi của những bàn chân nhỏ. Lạ lùng thay có những con người có thể đi lại được với những bàn chân bé như vậy! Uncas đưa cho bác sợi dây da hoẵng để đo chiều dài vết chân này. Lạy Chúa, nó không dài hơn bàn chân của một đứa trẻ con tuy hai cô gái đều đã trưởng thành và xinh xẻo. Kẻ nào đầy đủ nhất trong chúng ta cũng phải công nhận rằng Thượng đế đã thiên vị trong việc ban phát, tuy Người có lý do chính đáng riêng.
Chân tay yếu ớt của các con gái tôi không chịu nổi những nhọc nhằn này đâu.
Munro vừa nói vừa nhìn những vết chân mờ nhạt của con mình với vẻ trìu mến của một người cha,
Ta sẽ thấy chúng nằm kiệt sức trong chốn rừng hoang này.
Điều đó không đáng ngại lắm,
người trinh sát khẽ lắc đầu, đáp,
đây là những bước chân vững chắc ngay ngắn tuy rằng bước nhẹ và không dài. Đại tá hãy nhìn xem, gót chân chỉ vừa chạm đất; ở chỗ kia, cô gái tóc đen đã nhảy một bước ngắn từ rễ cây này sang rễ cây kia. Không đâu; theo sự hiểu biết của tôi, không cô nào kiệt sức cả. Còn thầy quản hát đã bắt đầu mỏi gối chồn chân rồi, cứ nhìn dấu chân thì rõ, chỗ kia anh chàng bị trượt, chỗ này bước thấp bước cao; lại còn đoạn kia nữa cứ như đi giày trượt tuyết vậy. Phải rồi, một con người chỉ quan tâm đến cái cổ họng của mình thì khó luyện được cặp giò dẻo dai.
Với những bằng chứng rõ rành rành, người trinh sát giàu kinh nghiệm tìm ra sự thật, chắc chắn và chính xác như thể bản thân bác đã được mục kích tất cả những sự việc mà bác đã làm sáng tỏ bằng óc suy xét của mình.
Thấy Mắt Chim Ưng nói năng chắc nịch và lập luận vừa rõ ràng vừa đơn giản, mọi người đều phấn khởi thỏa mãn. Họ nghỉ lại một lát, ăn uống qua loa rồi lại lên đường.
Người trinh sát đưa mắt về phía mặt trời lặn rồi đi rất nhanh khiến Heyward và ông già Munro tráng kiện phải vận dụng hết gân cốt mới theo kịp. Họ cứ đi dọc con suối mà chúng tôi đã nói ở trên. Từ đây, bọn Huron không ngụy trang vết chân nữa nên những người truy lùng không mất thời giờ tìm kiếm.
Tuy nhiên, được chừng một tiếng đồng hồ, Mắt Chim Ưng đi chậm hẳn lại, đầu không nhìn thẳng mà nghiêng ngó hai bên với một vẻ nghi hoặc như cảm thấy nguy hiểm tới gần. Lát sau, bác dừng lại chờ cho mọi người tới.
Tôi đánh hơi thấy bọn Huron,
bác nói với cha con người Mohican,
nhìn qua những ngọn cây thấy ở đàng xa có một khoảng trời quang đãng, chứng tỏ ta đã đến quá gần nơi đồn trú của chúng. Thủ lĩnh hãy đi men trái núi bên phải, Uncas sẽ lần theo dòng suối bên trái, còn tôi theo những vết chân. Nếu xảy ra chuyện gì thì bắt chước tiếng quạ kêu lên ba lần. Tôi thấy có một con quạ lượn trên trời, ngay trên ngọn cây sồi khô héo kia, thêm một dấu hiệu nữa rằng chúng ta đã tời sát chỗ ở của bọn Huron.
Hai cha con Chingachgook lẳng lặng đi, mỗi người một phía; Mắt Chim Ưng cũng thận trọng tiến lên cùng với hai người sĩ quan. Heyward rảo bước theo sát, những mong sớm nhìn thấy kẻ thù mà anh đã bỏ bao tâm lực săn lùng. Người trinh sát bảo anh lẻn tới ven rừng và đứng chờ trong một đám bụi rậm vì bác còn muốn điều tra một vài dấu hiệu khả nghi. Heyward làm theo; tới nơi, anh thấy một cảnh tượng thật lạ lùng.
Trên một vùng đất rộng, cây cối bị phát quang; bầu trời rực rỡ của một chiều hè êm ả trùm lên khu đất trống, tương phản với ánh sáng nhờ nhờ của cánh rừng. Cách chỗ Duncan đứng không xa, dòng suối trải rộng thành một hồ nước nhỏ lấp gần kín thung lũng, nối liền những quả núi. Nước trong hồ tràn ra thành thác chảy đều đặn và hiền lành như do bàn tay con người tạo ra chứ không phải một công trình của thiên nhiên.
Bên hồ có hàng trăm nóc nhà bằng đất, có những cái nằm ngay trên mặt hồ như thể mực nước dâng lên quá mức. Mái nhà hình tròn, đắp rất khéo để phòng thời tiết, được xây dựng kỹ lưỡng bền bỉ hơn những nhà ở thông thường của dân bản địa hoặc những nơi ở tạm thời khi họ đi săn bắn hay đánh trận. Tóm lại, cái làng đó (gọi là thị trấn cũng được) nom thật ngăn nắp gọn gàng còn vượt cả nhận xét xưa nay của người da trắng về tập quán ăn ở của dân Anh điêng. Tuy nhiên, dường như trong làng không có người, Duncan nghĩ bụng; nhưng lát sau, anh thấy như có nhiều bóng người tiến lại phía anh bằng bốn chân, kéo theo đằng sau một vật nặng mà anh đã vội lo sợ nghĩ là một vũ khí ghê gớm nào đó. Vừa hay có những cái đầu đen ló ra khỏi các nhà; cả khu làng bỗng trở nên nhộn nhịp vì có những bóng người chạy vụt từ nhà này sang nhà khác, nhanh đến nỗi anh không hiểu họ vui chơi hay làm gì. Hốt hoảng trước cảnh tượng khả nghi và khó hiểu, anh định bắt chước tiếng quạ thì có tiếng lá cây sột soạt gần đấy khiến anh quay mặt lại.
Người sĩ quan trẻ giật nảy mình, bất giác lùi lại mấy bước khi thấy có một tên Anh điêng lạ mặt cách chừng một trăm thước. Anh vội trấn tĩnh lại và lặng yên chăm chú theo dõi hoạt động của y, vì nếu anh lên tiếng báo động thì có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Sau một hồi bình tâm quan sát, Duncan thấy mình chưa bị lộ. Cũng như anh, tên da đỏ có vẻ đang mải xem xét những túp nhà thấp lè tè và những cử chỉ vội vã của người dân trong làng. Không sao đoán được bộ mặt kẻ đó vì nó bị che lấp dưới một lớp sơn nham nhở, tuy nhiên, Duncan cảm thấy nó có vẻ buồn rầu hơn là dữ tợn. Như thường lệ, đầu y cạo nhẵn, chỉ để lại trên đỉnh một chỏm tóc cắm tòn ten ba bốn cái lông cánh chim ưng đã bạc màu. Một chiếc áo khoác rách bươm bằng vải thô che không kín người, bên trong là một chiếc sơmi bình thường, riêng đôi cánh tay được cắt may để làm một công việc cần tới kích thước rộng rãi hơn; đùi để trần và đầy vết gai cào, nhưng chân lại xỏ giày moccasin làm bằng loại da hươu tốt. Nói chung, bộ dạng con người thật thiểu não thảm hại.
Duncan còn đang chăm chú quan sát tên Anh điêng nọ thì người trinh sát đã trườn tới bên cạnh một cách thận trọng.
Chúng ta đã tới nơi cư trú hoặc doanh trại của bọn chúng,
người sĩ quan trẻ thì thào,
và tên da đỏ này rất trở ngại cho những hoạt động sắp tới của ta.
Mắt Chim Ưng giật mình, buông thõng khẩu súng khi nhìn thấy tên Anh điêng lạ mặt theo hướng tay Duncan chỉ. Bác hạ thấp nòng súng lợi hại, nghển cái cổ dài về đằng trước như để trợ lực cho đôi mắt vốn đã tinh tường của mình rồi nói:
Thằng nhãi ranh này không phải người Huron, và cũng không thuộc một bộ lạc nào ở Canada cả; nhưng căn cứ vào quần áo của nó, ta biết rằng tên vô lại đã trấn lột một người da trắng. Hừ, Montcalm vơ vét khắp rừng để làm cuộc xâm lăng và đã tập hợp được một lũ cướp của giết người. Anh có thấy nó để súng hoặc nỏ ở đâu không?
Hình như nó không có vũ khí và cũng không có vẻ gì xấu xa. Trừ phi nó báo động cho đồng bọn của nó đang lẩn lút bên hồ nước kia, nó không đáng để cho ta phải lo ngại mấy.
Người trinh sát quay lại nhìn Heyward với một vẻ ngạc nhiên lộ ra mặt. Rồi bác há to miệng cười ngặt nghẹo một cách khoái trá mà không thành tiếng (bác tập được kiểu cười đặc biệt này nhờ có nhiều năm lăn lộn với nguy hiểm).
Bác nhắc lại,
đồng bọn của nó đang lẩn lút bên hồ nước
, rồi nói tiếp:
Những năm ăn học và cả thời niên thiếu sống ở thuộc địa mà chỉ biết có ngần ấy thôi ư! Tên khốn kiếp này không đáng tin cậy vì nó có đôi cẳng dài. Anh hãy giương súng nhằm vào nó, còn tôi sẽ luôn qua đám bụi rậm, bò tới sau lưng nó và bắt sống. Nhất thiết không được nổ súng đấy.
Mắt Chim Ưng đã chui nửa người vào trong bụi thì Heyward đưa tay ra giữ lại và hỏi:
Nếu thấy bác gặp nguy hiểm, tôi có thể đánh liều nổ một phát được không?
Mắt Chim Ưng nhìn Heyward một lát như không biết nên hiểu câu hỏi đó như thế nào; rồi bác gật gật đầu cười không thành tiếng và đáp:
Thiếu tá hãy bắn một loạt súng.
Nói rồi bác biến mất sau đám lá cây. Duncan đứng chờ, lòng như lửa đốt, lát sau mới thấy Mắt Chim Ưng xuất hiện.
Bác đang bò thẳng tới phía sau lưng con người mà bác định bắt sống, bộ áo quần trên người gần hòa lẫn màu đất. Khi còn cách mục tiêu vài thước, bác từ từ đứng dậy, không một tiếng động.
Giữa lúc đó có tiếng đập mạnh xuống nước. Duncan quay mặt về phía hồ thì vừa thấy có hàng trăm hình thù đen trũi cùng lao xuống nước. Anh nắm chặt khẩu súng, quay trở lại theo dõi tên Anh điêng. Đáng lẽ phải hô hoán đồng bọn, tên này lại vươn cổ ra như thể cũng đang quan sát tình hình trên mặt hồ tối om với một vẻ tò mò ngớ ngẩn. Trong lúc đó, Mắt Chim Ưng đã giơ tay lên trên đầu y. Nhưng không hiểu sao, bác lại rụt về và cười lặng lẽ hồi lâu. Sau khi ngừng tiếng cười đặc biệt và thoải mái, người trinh sát không túm cổ tên Anh điêng mà lại vỗ nhẹ vào vai y, mồm hét to:
Thế nào, anh bạn định dạy loài hải ly hát đấy ư?
Cứ cho là như vậy.
Câu trả lời tiếp liền,
Một khi Thượng đế đã tạo điều kiện cho chúng phát triển năng khiếu đến mức đó, thiết tưởng. Người cũng không từ chối ban cho chúng tiếng nói để chúng ca ngợi Người.