Chương 9
-
Người Cuối Cùng Của Bộ Tộc Mohican
- James Fenimore Cooper
- 3415 chữ
- 2020-01-30 01:00:06
Dịch giả: Trương Đắc Vỵ
NXB Văn Học
Hãy yên tâm mà vui đi,
Cười lên, người đẹp, cho tan đám mây sầu
Vương trên vầng trán thanh tú.
• Cái chết của Agrippina
Sự thay đổi đột ngột và hầu như diệu kỳ, từ cảnh giao tranh náo động trở lại yên tĩnh, đập vào trí tưởng tượng nóng bỏng của Heyward như một giấc mơ dữ dội. Tuy rằng những hình ảnh và sự việc anh vừa chứng kiến còn in sâu trong trí nhớ, anh cảm thấy khó tin đó là sự thật. Không biết số phận của ba người vừa phó thác cho dòng nước xiết ra sao, anh lắng tai nghe xem có thấy một dấu hiệu hoặc một tiếng kêu cứu nào chứng tỏ cuộc ra đi mạo hiểm của họ đã gặp may mắn hoặc rủi ro không, nhưng nghe mãi chẳng thấy gì. Từ lúc Uncas đi khỏi, không thấy tăm hơi ba người đâu nữa, và Heyward tuyệt nhiên không biết số phận họ ra sao.
Trong lòng bồn chồn lo lắng, anh đứng phắt lên quan sát xung quanh, quên rằng những tảng đá kia mới vừa qua đã che chở cho anh được an toàn. Nhưng mọi cố gắng của anh để phát hiện một dấu hiệu nhỏ nào chứng tỏ kẻ thù tới gần đều vô ích, cũng vô ích như khi anh theo dõi cuộc rút lui của ba người bạn đồng hành. Hai bên bờ sông, cây cối um tùm, dường như không có một bóng sinh vật. Những tiếng kêu hò vừa đây còn vang vọng dưới vòm cây rừng nay đã bặt, chỉ còn tiếng nước đổ dồn vang trong không trung, giữa một cảnh vật thanh bình. Một con chim ưng săn cá náu trên cành chót vót của một cây thong khô héo, từ xa chứng kiến cuộc giao tranh, lúc này từ trên cao sà xuống lượn vòng kiếm mồi; một con giẻ cùi đã phải ngừng kêu hót vì tiếng gào thét của lũ người man rợ, giờ đây lại cất giọng lạc điệu, như thấy mình đã trở lại làm chủ khu rừng hoang vắng. Những hiện tượng thiên nhiên giữa cảnh vật đìu hiu này khiến cho Heyward thấy hé ra tia hy vọng. Anh chuẩn bị vận dụng hết sức lực để hành động, cảm thấy tin tưởng ở thành công.
Chẳng thấy bọn Huron đâu cả,
anh nói với David còn đang choáng váng vì vết thương,
ta hãy vào trú trong hang và phó thác số phận cho Thượng đế.
Tôi nhớ là đang cùng hai thiếu nữ xinh đẹp cất cao giọng ngợi ca cầu nguyện Chúa,
thầy quản hát ngơ ngác đáp,
rồi từ lúc đó tôi đã phải nhận một sự trừng phạt nặng nề vì những tội lỗi của mình. Tôi thấy như mình ngủ thiếp đi trong những âm thanh hỗn loạn xé tai, tưởng đâu ngày tận thế đã tới và tạo hóa đã quên cả những quy luật hòa âm.
Tội nghiệp cho anh! Thực ra, ngay cuộc đời anh cũng sắp kết thúc rồi đó. Nhưng thôi, hãy đứng dậy đi theo tôi; tôi sẽ dẫn đến một nơi không có âm thanh nào khác ngoài tiếng ca những bài hát đạo của anh.
Tiếng thác đổ thánh thót và tiếng nước chảy êm tai.
David nói, tay quờ quạng bóp trán,
Phải chăng không trung không còn vang tiếng gào thét như thể linh hồn của những kẻ bị đày xuống địa ngục…
Hết rồi, hết rồi,
Heyward sốt ruột ngắt lời,
tiếng gào thét đã ngừng và những kẻ thốt lên những tiếng đó, ơn nhờ Thượng đế cũng đã đi rồi. Mọi vật đều yên tĩnh, êm ả, trừ tiếng nước chảy, hãy vào trong này mà hát những bài anh ưa thích.
David gượng cười, nhưng trên gương mặt thoáng hiện một vẻ thích thú khi thấy nhắc tới sở trường của mình. Không chậm trễ, anh theo gót Heyward, hy vọng các giác quan mỏi mệt của mình sẽ nhận được một phần thưởng đích đáng. Vịn vào cánh tay người sĩ quan, anh bước qua cửa hang chật hẹp. Duncan vác một bó cành de vàng lấp lối vào hang, bên trong hàng rào mỏng mảnh này, anh chăng lên mấy tấm chăn của bọn Chingachgook để lại khiến cho một đầu hang tối om, đầu đằng kia, một làn ánh sáng yếu ớt từ khe đá hẹp lòng hắt vào, một nhánh sông chảy qua khe đá và bắt gặp sông cái ở cách đó vài sải về xuôi.
Vừa làm Heyward vừa nói với Cora:
Tôi không tán thành cách giải quyết của những người thổ dân cam chịu bó tay trong những trường hợp dường như vô vọng. Câu châm ngôn của chúng ta
Còn sống còn hy vọng
an ủi ta hơn và cũng thích hợp hơn với tính cách người lính. Với cô, Cora, tôi chẳng phải dùng lời khích lệ dài dòng; lòng dũng cảm và lý trí vững vàng sẽ chỉ cho cô trong lúc này một người phụ nữ phải xử sự ra sao; nhưng lẽ nào ta không thể làm khô những giọt nước mắt của đứa em gái đang nép vào ngực chị run rẩy thút thít!
Anh Duncan, em đã trấn tĩnh lại rồi,
Alice vừa nói vừa rời khỏi vòng tay của chị, cố làm ra bình tĩnh mà nước mắt vẫn vòng quanh,
lúc này em đã bình tĩnh hơn nhiều. Chắc chắn là ở nơi trú ẩn này, chúng ta an toàn, không bị lộ và tránh được tai họa; chúng ta hãy đặt hết hy vọng vào những con người hào hiệp đã vì ta mà chịu bao nguy khốn.
Em Alice dịu hiền của chúng ta nói năng đúng khẩu khí con gái đại tá Munro!
Heyward dừng lại siết chặt tay nàng trong lúc anh đi về phía cửa ở cuối hang,
Trước hai tấm gương dũng cảm này, người nào không tỏ ra anh hùng sẽ phải hổ thẹn.
Anh ngồi xuống giữa hang, tay hơi run run nắm chặt khẩu súng ngắn, đôi mày nhíu lại như đang nghĩ tới hành động tuyệt vọng cuối cùng, mồm lẩm bẩm:
Nếu bọn Huron tới đây, chúng sẽ không chiếm được vị trí dễ dàng như chúng tưởng đâu.
Rồi anh ngả đầu vào vách đá, bình thản chờ đợi sự việc diễn biến, mắt vẫn luôn luôn hướng về phía cửa hang bỏ ngỏ. Tiếp theo câu nói của Heyward là một sự yên lặng triền miên. Khí trời trong mát ban mai lùa vào hang làm cho đầu óc mọi người tỉnh táo hơn. Giờ phút trôi qua tình hình vẫn yên ổn làm nhen lên trong lòng họ chút hy vọng; tuy nhiên không ai dám nói ra, e rằng điều mong ước của mình phút chốc sẽ tiêu tan.
Riêng anh chàng David vẫn bình chân như vại. Một tia sáng từ ngoài cửa hang chiếu lên khuôn mặt xanh xao của anh và lên những trang sách nhỏ. Anh đang mải lật hết trang nọ đến trang kia như để tìm kiếm trong số những bài hát một bài nào phù hợp với cảnh ngộ của mọi người. Có lẽ anh làm việc này vì nhớ mang máng tới lời hứa hẹn của Heyward. Cuối cùng sự kiên nhẫn của anh đã được đền bù. Chẳng cần giải thích dài dòng, anh xướng to:
Đảo Wight
, dùng chiếc thanh mẫu thổi lên một tiếng dài và nhẹ rồi cất giọng thánh thót dạo thử điệu hát mà anh vừa giới thiệu.
Hát như vậy liệu có nguy hiểm không, anh?
Cora đưa cặp mắt đen láy về phía thiếu tá Heyward, hỏi.
Tội nghiệp anh chàng! Giọng anh ta quá yếu mà tiếng thác đổ ầm ầm nên chẳng ai nghe thấy gì đâu,
Heyward đáp,
vả lại đã có cái hang này che chở. Cứ để anh ta làm theo sở thích, chẳng có gì đáng ngại cả.
Đảo Wight
!
David nhắc lại, mắt nhìn quanh, nghiêm trang như mỗi khi anh muốn dẹp những tiếng ồn trong lớp,
Nhạc đã hay, lời lại chỉnh, hãy hát lên với tất cả tấm lòng thành kính.
Sau một lát yên lặng, để mọi người phải chú ý, David cất tiếng ca. Những âm thanh phát ra nghe nhỏ nhẹ, run rẩy do sức khỏe của anh chưa bình phục, rung lên càng tha thiết bên tai mọi người, dưới vòm hang chật hẹp. Mặc dù giọng ca yếu ớt, giai điệu cứ lắng dần vào lòng người nghe. Trùm lên lời lẽ vụng về của bài ca chọn trong một cuốn có nhiều bài tương tự, khiến cho họ chìm đắm trong những âm thanh du dương êm dịu mà quên cả nội dung. Alice nín khóc lúc nào không biết, nàng dịu dàng nhìn bộ mặt xanh xao của chàng Gamut với một vẻ thích thú hồn nhiên, không chút màu mè giả tạo. Cora mỉm cười tán thưởng những cố gắng của con người mộ đạo mang tên ông hoàng Do Thái đôi mắt kiên nghị của Heyward cũng phải rời khỏi cửa hang để dừng lại trìu mến trên khuôn mặt của David hoặc để bắt gặp ánh mắt say sưa còn ướt lệ của Alice. Thấy mọi người đều chú ý, anh chàng mê âm nhạc càng cao hứng; giọng hát của anh lại vang lên mạnh mẽ và vẫn giữ được vẻ êm ái du dương. David còn đang ra sức trổ tài và lòng hang còn tràn ngập những âm thanh ngân dài và khỏe khoắn của anh thì bỗng đâu một tiếng gào vang động không trung phía ngoài hang làm anh cụt hứng ngừng bặt, như thể quả tim trong lồng ngực bật lên chẹn lấy cổ.
Nguy rồi!
Alice kêu lên và lao mình vào trong vòng tay Cora.
Chưa, chưa đâu!
Heyward có phần bối rối nhưng vẫn cứng cỏi đáp,
Tiếng kêu từ giữa đảo vọng lại, do kẻ địch nhìn thấy xác chết của đồng bọn. Chúng ta chưa bị lộ và vẫn còn hy vọng.
Tuy khả năng thoát thân mong manh, hầu như đã hết, những lời của Duncan cũng có tác dụng làm cho hai chị em Cora trấn tĩnh lại và yên lặng chờ đợi. Lại một tiếng gào nữa, rồi tiếng người râm ran từ đầu đến cuối đảo, tới tận quả núi trọc nằm ngay trên hai cái hang. Một tiếng kêu đắc thắng nổi lên, rồi không trung lại ầm vang những tiếng la hét ghê rợn mà chỉ những kẻ ở trong một trạng thái hung bạo nhất mới có thể thốt ra.
Tiếng ồn ào vang vang tứ phía xung quanh nơi ẩn nấp. Tiếng gọi nhau dưới bờ sông, tiếng trả lời từ trên cao đáp lại. Những tiếng kêu hò sát ngay khe đá nằm giữa hai hang hòa lẫn những tiếng gào the thé từ dưới vực thẳm vọng lên. Tóm lại, những tiếng kêu man rợ râm ran khắp mọi nơi, trên đỉnh đầu, xung quanh mình, khiến Heyward và các bạn anh tưởng như có thể đã bị lộ.
Giữa lúc nhốn nháo như vậy, một tiếng kêu đắc thắng nổi lên mé ngoài, chỉ cách cửa hang đã được ngụy trang vài thước. Heyward mất hết hy vọng, nghĩ rằng đã bị phát hiện. Nhưng ý nghĩ đó tiêu tan ngay vì anh thấy tiếng nói tập trung ở chỗ người trinh sát đã buộc lòng phải để lại khẩu súng. Anh nghe rất rõ tiếng bọn chúng; xen lẫn thổ ngữ của người Anh điêng có cả những câu chữ tiếng Pháp, rồi thấy chúng đồng thanh kêu to:
Súng Dài
. Rừng núi trước mặt vọng lại tiếng kêu, và Heyward sực nhớ đó là biệt hiệu mà kẻ địch đã đặt cho một nhà thiện xạ làm trinh sát trong quân đội Anh; lúc này anh mới chợt hiểu rằng đó chính là tên người bạn mà anh vừa quen biết.
Hai tiếng
Súng Dài! Súng Dài!
được truyền từ cửa miệng người này sang người khác, rồi thấy cả bọn tụ tập quanh chiến lợi phẩm; khẩu súng đây thì chủ nhân nó chắc hẳn đã chết. Sau một hơi bàn tán xôn xao, xen vào là những tiếng hò reo man rợ, bọn địch tản ra khắp nơi, vừa đi vừa reo vang trời tên người địch thủ của chúng. Nghe chúng bàn bạc, Heyward đoán rằng chúng hy vọng tìm thấy xác người trinh sát trong một ngóc ngách nào trên đảo; anh khẽ nói với hai chị em Cora đang run rẩy:
Đây là lúc may hay rủi. Nếu chúng không phát hiện ra nơi ta ẩn nấp thì thoát nạn. Dù sao cứ như bọn địch vừa nói, chắc chắn là các bạn của ta đã đi lọt và chỉ trong hai tiếng đồng hồ tướng Webb sẽ phái quân cứu viện tới.
Mấy phút trôi qua, yên lặng hãi hùng. Heyward nhận thấy bọn địch tìm kiếm rất kỹ và có kế hoạch; nhiều lần anh nghe thấy tiếng chân chúng lướt trên những cành de vàng làm cho lá khô sột soạt và cành cây răng rắc. Cuối cùng bó cành cây che cửa hang oằn lại, một vạt chăn tụt xuống và một làn ánh sáng yếu ớt lùa vào hang. Trong cơn hãi hùng, Cora ôm chặt Alice vào lòng, còn Duncan đứng phắt dậy. Rồi lại thấy một tiếng kêu như từ trong ruột quả núi phát ra, báo hiệu bọn địch đã kéo vào hang bên. Phút sau, có nhiều tiếng nói ồn ào chứng tỏ bọn chúng đã tề tựu đông đủ trong đó, sát ngay nơi ẩn nấp của bọn Heyward, vì hai cái hang chỉ cách nhau một khe ngắn. Nghĩ rằng đã hết lối thoát, Duncan đi qua mặt David và hai chị em Cora, chờ đợi cuộc tấn công khủng khiếp. Đã tới bước đường cùng, anh tiến sát cửa hang được ngụy trang sơ sài, cách bọn người lùng sục vài thước, ghé mắt nhìn qua lỗ hở xem xét tình hình với vẻ thản nhiên của một người đã mất hết hy vọng.
Ngay trong tầm tay anh trông thấy đôi vai nở nang của một tên da đỏ cao lớn đang cất giọng đanh thép như ra lệnh cho thủ hạ hành động. Xa chút nữa có rất nhiều tên đang lục lọi mớ hành trang ít ỏi của người trinh sát. Máu vết thương của David nhuốm đỏ những lá cây de vàng, mà bọn địch lại biết chưa tới mùa lá đỏ. Đắc chí, chúng đồng thanh hú lên một tiếng như khi bầy chó săn tìm lại được dấu vết con mồi. Sau tiếng kêu đắc thắng chúng lật tung chiếc giường và mang những cành cây trải giường thơm ngát ra ngoài khe rũ tơi như thể chúng nghi trong đó giấu xác con người mà bấy lâu chúng vừa ghét vừa sợ. Một chiến binh mặt mày hung ác vác tới trước mặt tên thủ lĩnh một bó cành cây, hớn hở chỉ vào những vết sẫm lốm đốm, mồm la hét huyên thuyên. Heyward chẳng hiểu gì nhưng thấy hắn luôn mồm nhắc
Súng Dài
. Khi đã dẹp cơn vui, hắn quẳng tất cả lên đống cành cây thưa thớt mà Duncan đã xếp trước cửa hang thứ hai khiến anh không trông thấy gì nữa. Những tên khác làm theo; chúng vác những cành cây ở hang của người trinh sát rồi chất tiếp lên thành một đống to, vô tình làm cho nơi ẩn nấp của những người đang bị truy lùng thêm an toàn. Bức che chắn cửa hang của Heyward tuy mỏng manh nhưng đã có tác dụng vì chẳng ai nghĩ đến việc bới ra, và trong lúc vội vàng hỗn độn, tên nọ lại tưởng tên kia chất cành cây ở đó.
Nhìn những tấm chăn bị xô vào trong và đống cành cây tơ lấp kín cửa hang, Duncan thở phào. Trong lòng nhẹ nhõm, anh rón rén trở về chỗ cũ ở giữa hang để có thể quan sát cửa hang trông ra sông. Trong khi đó, như thể nhất trí từ bỏ ý định tìm kiếm, bọn Huron rút ra khỏi khe đá, rồi nghe chúng đi về phía mỏm hòn đảo là nơi chúng đã đổ bộ lên. Tại đây có những tiếng kêu la rền rĩ chứng tỏ chúng đang xúm quanh những xác chết của đồng bọn.
Tới lúc này, Duncan mới quay mặt về phía hai chị em Cora. Trong những phút gay go vừa qua, anh không dám nhìn họ, e rằng vẻ mặt lo âu của mình có thể làm cho những cô gái vốn dĩ yếu đuối kia thêm hốt hoảng.
Chúng đi rồi, Cora ạ!
anh khẽ nói,
Alice, chúng đã quay về chỗ cũ, thế là ta thoát nạn! Em hãy ca ngợi Thượng đế đã cứu chúng ta khỏi nanh vuốt của kẻ thù tàn bạo.
Vậy em sẽ cầu nguyện cảm tạ Người!
cô gái reo lên, vùng ra khỏi vòng tay của Cora và quỳ xuống nền đá với một vẻ nồng nhiệt biết ơn,
Em sẽ cảm tạ Thượng đế đã tránh cho người cha đầu hoa râm những giọt nước mắt và đã cứu sống những người thân yêu nhất của em.
Heyward và cô gái Cora tính tình điềm đạm hơn, trìu mến nhìn Alice bộc lộ những tình cảm bồng bột. Viên sĩ quan trẻ thầm nghĩ chưa hề thấy một cảnh tượng kính Chúa nào đẹp như lúc này, khi nàng Alice trẻ trung cầu nguyện. Mắt nàng ánh lên lòng biết ơn, gò má trở lại hồng hào tươi tắn, và những nét nổi bật trên khuôn mặt chứng tỏ nàng mang hết tâm hồn để làm công việc đó. Nhưng đôi môi nàng mấp máy mà lời nghẹn lại như đột nhiên bị mất hứng. Mặt nàng chuyển từ hồng hào sang tái nhợt như thấy người chết; cặp mắt vốn dịu hiền như dại đi vì khiếp đảm; đôi bàn tay vừa chắp vào nhau và giơ lên trời để cầu nguyện, lúc này đang run bần bật chỉ về phía trước mặt. Sinh nghi, Heyward quay theo hướng tay thì thấy hiện ra trong khung cửa hang trông ra sông bộ mặt nham hiểm, dữ tợn man rợ của Cáo Tinh Khôn.
Trước sự việc bất ngờ, Heyward vẫn giữ được vẻ bình tĩnh để quan sát. Vẻ mặt tên Anh điêng ngơ ngác; đôi mắt quen nhìn ngoài trời của hắn chưa xuyên được ánh sáng lờ mờ bao phủ lòng hang. Heyward chưa kịp kéo các bạn của mình lùi vào ẩn sau một ngách đá thì đã thấy khuôn mặt của tên da đỏ sáng lên.
Anh biết là đã quá muộn và bị lộ rồi.
Sự thật khủng khiếp đó, biểu hiện trên vẻ mặt hân hoan và đắc thắng tàn bạo của tên da đỏ, khiến Heyward không kìm được tức giận. Quên cả nguy hiểm, máu trong người sôi lên, anh giơ súng bóp cò. Tiếng nổ làm lòng hang vang lên như hỏa diệm sơn phụt lửa. Khi khói thuốc đã bị gió từ khe núi tỏa ra xua tan, nhìn ra cửa hang không thấy khuôn mặt phản trắc của tên liên lạc viên đâu nữa. Heyward lao ra cửa hang, thoáng nhìn thấy thân hình đen đủi của tên Huron men theo rìa núi thấp và hẹp rồi mất hút.
Sau khi nghe tiếng nói từ trong lòng núi vọng ra, một sự yên lặng hãi hùng bao trùm lên bọn người man rợ. Nhưng khi Cáo Tinh Khôn hú lên một hồi dài làm hiệu, cả lũ nhất tề kêu vang đáp lại. Những tiếng hò hét mỗi lúc một gần; Duncan chưa kịp định thần, tấm chắn yếu ớt bằng cành cây đã bị hất tung trước gió và bọn địch từ hai đầu hang ùa vào. Heyward và các bạn đồng hành của anh bị lôi ra khỏi hang và bị bọn Huron đắc thắng vây xung quanh.