Chương 1201: Cảm xúc của anh, cũng giống như em
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 605 chữ
- 2022-02-18 03:53:37
Cô cực kì yêu thích cách sống chung bình thản mà lại ấm áp này, khơi gợi trong cô mong muốn được bên anh cả đời.
Sau8 khi ăn xong, Nghiên Thời Thất kéo Tần Bách Duật ra ghế sô pha trong phòng khách tắm nắng.
Cô lười biếng dựa vào ng3ực anh, kéo tay anh vòng ra trước người mình.
Bàn tay đ5ẹp thế này, vẫn nên cầm bút máy kí tên vào tài liệu thì thích hợp hon.
Ngón tay anh Tư đúng chuẩn cân xứng.
Mặc dù không thon dài như ngón tay con gái, nhưng khớp xương rõ ràng, độ dày rộng vừa phải.
Nếu em thấy anh vất vả thì ăn nhiều hơn một chút.
Tần Bách Duật hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, khẽ siết cánh tay rắn rỏi ôm cô vào ngực.
Nghiên Thời Thất cọ trán lên gò má anh,
Em nghe nói từ giữa đến cuối thai kì mà ăn nhiều thì sẽ bị béo.
Đến lúc ấy, ngôi tư thế này có khi anh không ôm eo em được.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời gắt gao rực rỡ.
Thời tiết sau Tết 9dần ấm lên, sắp vào mùa muôn hoa đua nở, chim hót rộn ràng.
Nghiên Thời Thất bị nắng chiếu vào, nheo mắt lại.
<6br>Cô vuốt ve bàn tay anh, vẽ theo đường chỉ tay trong lòng bàn tay anh,
Sau này anh đừng xuống bếp nữa.
Mỗi một lần nắm tay anh, cô đều có thể cảm nhận được sự kiên định vững chãi làm người khác yên lòng.
Tần Bách Duật dựa lưng vào ghế xô pha, cúi đầu nhìn Nghiên Thời Thất đang ngồi trong lòng nghịch ngón tay mình,
Không thích cơm anh nấu hả?
Nghiên Thời Thất lập tức lắc đầu,
Không phải đâu!
Nếu em thích thì sau này cứ có thời gian anh lại nấu cho em ăn.
Nếu em béo lên, anh có chán em không?
Con gái ấy mà, có ai không thích đẹp đâu? Cho dù là phụ nữ đang mang thai cũng muốn giữ gìn tay chân mảnh khảnh, vóc dáng xinh đẹp.
Nghiên Thời Thất đã tưởng tượng ra dáng vẻ mang thai thời kì cuối của mình từ lâu rồi.
Nói không chừng cô sẽ biến thành eo thùng phi, chân củ cải, cằm nọng, mặt tròn vo...
Nghĩ tới mấy thứ này, cô có chút sợ hãi.
Tần Bách Duật đặt tay lên bụng cô đo thử,
Không đâu, thể chất em không dễ béo.
Nghiên Thời Thất bĩu môi, lẩm bẩm:
Anh trả lời không, rốt cuộc là em không béo, hay là không chán em?
Mấy thứ như thể chất không đáng tin chút nào.
Hôm nay một mình em ăn hết một đĩa tôm hấp siêu to.
Cứ ăn theo đà này mà không mập mới là lạ ấy!
Thấy cô vẫn lo nghĩ quẩn quanh, Tần Bách Duật dịu dàng bật cười nói:
Bà Tần có trở thành như thế nào đi nữa thì anh cũng không chán.
Dứt lời, anh thoáng dừng lại, cúi xuống hôn nhẹ lên tai cô, hạ giọng hỏi:
Em có chán vết sẹo trên lưng anh không?
Nghiên Thời Thất nghĩ đến mấy vết sẹo do roi vọt để lại kia, đáp lại không hề do dự:
Cái gì của anh em cũng thích!
Nhận được câu trả lời này, Tần Bách Duật nhếch môi cười khẽ, phả hơi thở nóng rực lên tại cô,
Cảm xúc của anh, cũng y như em.
Vành tại Nghiên Thời Thất dần dần ấm lên, nhuộm màu ráng chiều, có chút buồn, có chút ngứa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.