Chương 1372: Đã lâu không gặp, anh có khỏe không?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 728 chữ
- 2022-02-18 04:09:50
Trên đời này có rất nhiều phụ nữ từng kết hôn, nhưng có lẽ Nghiên Thời Thất là cô gái hạnh phúc nhất.
Trong trấn Phố Lan không ngừng có khá8ch khứa ra ra vào vào.
Sông nước vùng Giang Nam giữa tháng năm đẹp như một bức họa.
Cô mang thai tháng thứ tư rồi.
Cô vẫn giữ lại đứa bé.
Cô đã thay áo cưới bằng một chiếc sườn xám Phượ9ng Hoàng đỏ thẫm may bằng gấm Tô Châu.
Gió nhẹ nhất qua bên hồ, cô và anh nắm chặt tay nhau bước đi.
Sau khi nôn thốc nôn tháo, trán Ôn Tranh lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô ngồi bệt xuống sàn, ánh mắt cô đơn vô hồn nhìn vào hư vô.
Anh nói xem, liệu có đúng người tiếp theo kết hôn sẽ là chị ấy không?
Tần Bách Duật cười,
Ừ, hoa cưới chúc phúc của em chắc chắn sẽ mang hạnh phúc đến cho cô ấy.
Nghiên Thời Thất nghe anh nói vậy thì cười cong mắt, sau đó khép hờ mắt tựa vào ngực anh, cảm nhận được hơi ấm của tình yêu ngọt ngào nhất thế gian.
Cô hi vọng tất cả những người cô yêu thương đều có được hạnh phúc.
Thật ra lúc cô đi Lệ Thành không có mang bất cứ hành lí gì, nhưng lúc rời Lệ Thành lại mang theo bó hoa cưới về Giang Nam.
Di động vang lên, cô cầm lên nhìn, cười khẽ.
Tiểu Thất...
Bên kia điện thoại, giọng nói trong vắt của Nghiên Thời Thất đầy bất lực,
Chị lại trốn em lẻn đi à? Sao lần nào cũng không chịu nói với em một tiếng?
Ôn Tranh cười,
Bởi vì mỗi lần rời đi đều để lần sau gặp lại càng vui hơn mà.
Tranh Tranh, chị khỏe không? Sao giọng chị khàn vậy?
Ôn Tranh đứng lên khỏi sàn nhà, nhìn bóng mình trong gương phòng tắm.
Nhân sinh có rất nhiều bất hạnh, đời người ngắn ngủi, gặp người mình yêu, đương nhiên phải theo đuổi hết mình.
Cho dù là Lãng Tử Hoan, Ôn Tranh, hay Ung Phi Phi đều được chứng kiến buổi hôn lễ tuyệt vời này.
Gió nhẹ hiu hiu thổi trên mặt6 hồ lấp loáng, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.
Cô nhìn về chân trời phía xa, sau đó quay lại nhìn anh Tư,
Anh Hai cũng có thể thấy chúng5 ta nhỉ.
Tần Bách Duật hơi mỉm cười, buông bàn tay cô ra, kéo cô vào lòng mình,
Anh ấy sẽ thấy, cũng sẽ mừng cho chúng ta.
Nghiên Thời Thất tựa cằm lên vai anh, đưa tay vuốt nhẹ hoa văn trên lan can,
Một tháng này anh gây nhiều quá, anh Tư vất vả rồi.
Không vất vả, đều là vì em, anh vui vẻ tình nguyện!
Cô nhìn sâu vào mắt anh, hai tay vòng qua lưng anh siết chặt,
Lúc nãy Tranh Tranh bắt được hoa cưới đấy.
Tất cả người thân và bạn bè từ nước ngoài đến trong nước, bất kể có quen biết nhau hay không đều vì hai người mà tề3 tựu tại đây.
Nửa tiếng sau, Nghiên Thời Thất và anh Tư đi tới bờ hồ của trấn nhỏ.
Hôn lễ thế kỷ của Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đã đến hồi kết.
Những câu chuyện tình yêu hạnh phúc của hai người vẫn đang tiếp tục.
Cô mong tất cả người thân và bạn bè của mình đều có thể khỏe mạnh an khang.
Cô muốn rất nhiều rất nhiều, cũng muốn được chia sẻ niềm hạnh phúc chân thành nhất cho từng người.
Ôn Tranh gọi xe từ sân bay về căn nhà tranh bên bờ sông.
Vừa vào tới cửa, mặt cô tái nhợt đi, vọt thẳng vào nhà vệ sinh.
Ôn Tranh ngủ lại Vịnh Lâm Hồ một đêm.
Sáng sớm hôm sau cô không đánh thức bất cứ ai, mặc áo sơ mi và quần bò đơn giản, rời khỏi Lệ Thành.
Mà đám cưới này cũng khắc sâu trong lòng các cô ấy, khiến các cô ấy càng mong chờ tương lai hơn.
Sau buổi tiệc tối hôm đó, mọi người đều bắt đầu chuẩn bị sẵn sàng cho hành trình của mình ngày hôm sau.
Tiểu Thất, chị không khỏe.
Không có Lôi Duệ Tu, trong lòng chị rất trống vắng, cũng rất lạnh lẽo...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.