Chương 1495: Đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 593 chữ
- 2022-02-19 03:54:28
Anh bước tới, cúi người chống tay lên tay vịn ghế rồi rũ mi hỏi:
Có chuyện gì vậy?
Ôn Tranh mấp máy môi, ra vẻ tự nhiê8n lắc đầu,
Không sao, anh về giờ này à, làm xong dự thầu rồi đúng không?
Không chịu nói?! Lôi Duệ Tu mím môi không lê3n tiếng ngay.
Anh liếc Ôn Tranh bằng ánh mắt sâu xa, tựa như muốn nhìn thấu tâm tư của cô.
Một lúc lâu 9sau, Ôn Tranh giơ tay xin hàng! Cô quay mặt đi, lơ đễnh nhìn lên mặt bàn,
Anh nhận ra rồi ư?
Lôi Duệ Tu sờ vào gò má 6lành lạnh của cô, dịu dàng nói,
Tranh Tranh, chúng ta đã nói ngay từ đầu rồi, phải thành thật với nhau.
Ôn Tranh chợt5 hít một hơi, gò má gần như trong suốt,
Còn nhớ người mà trước kia em kể với anh không?
Người cứu em?
Ôn Tranh chậm rãi gật đầu,
Ừm, tôi qua em nhận được một cuộc điện thoại, là hắn ta gọi tới.
Hắn ta nói gì?
Nét mặt Lôi Duệ Tu lạnh lùng hẳn đi.
Ôn Tranh ngước mắt, cắn chặt môi,
Hắn ta chỉ nói bảy chữ: Đã lâu không gặp, vẫn khoẻ chứ!
Vừa nhắc đến, cô thậm chí còn có thể nhớ lại giọng nói trong điện thoại tối qua, dù đã được biến đổi qua máy biến âm nhưng ấn tượng vẫn khắc sâu.
Lôi Duệ Tu trầm mặc vài giây, nét mặt cực kì nghiêm túc,
Hắn ta muốn gì, không nói gì khác nữa?
Ôn Tranh chần chừ, không giấu giếm,
Không nói gì khác, chỉ hỏi thăm một câu rồi cúp điện thoại.
Em hiểu người này, trước đến nay không bao giờ làm việc vô nghĩa.
Đột nhiên gọi điện thoại cho em, lại tỏ ra thần bí như vậy, cảm giác như anh ta đang ẩn nấp ở gần đây, âm thầm quan sát em.
Cũng vì lời hỏi thăm khó hiểu đó của anh ta nên mới càng khó đoán.
Lôi Duệ Tu suy tư, không đồng tình mà phản bác,
Nhà họ Lôi không phải là nơi mà ai cũng có thể đi vào, chưa chắc anh ta đã ở đây!
Em không nói anh ta ở nhà họ Lôi, chỉ là cảm thấy...
Rất có thể anh ta đang ở Nam Hải.
Hay nói cách khác, anh ta vẫn nắm rõ tình hình của em trong lòng bàn tay.
Lôi Duệ Tu không đành lòng thấy cô phiền muộn như vậy, nâng tay lên xoa đầu cô vỗ về,
Đừng lo, ở đây không ai có thể động vào một sợi tóc của em đâu.
Ôn Tranh lặng lẽ lắc đầu,
Thật ra thì, em muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn ta không phải mới một hai lần.
Nhưng bất kể em đi đến đâu, hắn ta cũng có thể dễ dàng truy được hành tung của em.
Lần này em đến Nam Hải, hắn ta đã biết ngay ngày đầu tiên, bây giờ lại thả bảy chữ này, dựa vào trực giác, em thấy hoàn toàn không trùng hợp đâu.
Không sao!
Lôi Duệ Tu kéo cô lên ôm vào lòng,
Mặc kệ hắn ta có mục đích gì, có anh ở đây rồi, không sao cả.
Trái tim Ôn Tranh khẽ nhói lên, cô nép vào lồng ngực Lôi Duệ Tu, nhắm mắt thở dài.
Loại nguy hiểm tiềm ẩn không lường trước được này khiến người ta bất lực nhất.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.