Chương 1519: Cầm chi phiếu, rời khỏi nhà họ lôi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 566 chữ
- 2022-02-19 03:59:36
-
Nghiên Thời Thất gật đầu tỏ ý đã hiểu, đút thịt xông khói vào miệng, vừa ăn vừa ậm ờ nói:
Có phải hơi khiên cưỡng rồ8i không? Hôm qua anh Hoắc mới đến Nam Hải, hôm nay đã bàn chuyện hợp tác, liệu anh rể có phát giác ra gì không?
Nghe 3cô nói vậy, đôi môi mỏng của anh Tư khẽ cong lên, mỉm cười nho nhã:
Cho dù anh không bàn chuyện hợp tác, anh rể em cũng không9 ngốc.
Đường Diệu Tuyết tới! Sau khi Lôi Duệ Tura ngoài không lâu, cô ta xuất hiện ngoài cổng biệt thự.
Quản gia vốn định chặn người ngoài cửa, nhưng Ôn Tranh mời cô ta vào.
Trước giờ Ôn Tranh chưa từng né tránh đối phương!
Lúc này, Đường Diệu Tuyết ngồi thẳng lưng trước ghế sô pha đôi, đặt chiếc túi da sang chảnh bên cạnh, khoanh tay trước ngực, hất cằm đầy kiêu ngạo.
Cô ta nhìn Ôn Tranh trong trang phục người giúp việc, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường:
Tôi cho phép anh ngồi chưa?
Mặc dù thân phận hiện tại của Ôn Tranh là người giúp việc, nhưng khí chất lạnh lùng vẫn không hề suy giảm.
Cô ngồi trên chiếc ghế đôn, tay nghịch điếu thuốc chưa châm lửa.
Nghiên Thời Thất đang ngồi rảnh rỗi đến phát chán ở Quan Hồ Uyển.
Cô nhìn sắc trời bên ngoài rồi nhắn tin cho Ôn Tranh.
Giờ này Ôn Tranh vẫn chưa đi đến phòng sách của ông chủ mà đang ngồi trong phòng khách, bình thản nhìn người phụ nữ phía đối diện.
Anh ấy biết rõ mục đích chúng ta tới Nam Hải.
Nghiên Thời Thất ăn hết miếng thịt xông khói cuối cùng, đặt dao 6nĩa xuống.
Cô mím môi, chống cằm thở dài:
Thôi được rồi, các anh đi làm việc, em đi tìm Tranh Tranh.
Cũng được, tới5 nhà họ Lôi nhớ dẫn theo Mục Nghi.
Nghiên Thời Thất gật đầu nghe theo:
Yên tâm, em biết rồi.
Tám rưỡi sáng, Tần Bách Duật và Lôi Duệ Tu cùng ra ngoài.
Nghe thấy lời lẽ ngạo mạn vô lễ của Đường Diệu Tuyết, cô mới ngước mắt, từ tổn lên tiếng:
Mới sáng ra cô Đường đã đến đây nói nhảm đấy à?
Đường Diệu Tuyết bị mỉa mai, sắc mặt lập tức tối sầm:
Quả nhiên anh là kẻ hai mặt! Sao trước mặt bác Lôi và anh Lôi, anh không dám nói chuyện với tôi như vậy?
Tôi không dám sao?
Ôn Tranh bật cười, ném điếu thuốc trong tay lên mặt bàn:
Vậy hay là cô gọi điện thoại cho họ đi, thử xem tôi có dám không?
Anh...
Đường Diệu Tuyết híp mắt lườm Ôn Tranh:
Anh không cần khích tôi.
Đương nhiên hôm nay tôi tới đây không phải để nói nhảm.
Dứt lời cô ta xách túi da bên cạnh lên đùi, lấy từ bên trong ra một tấm chi phiếu, ném lên bàn:
Đây là ba triệu, cầm chi phiếu rồi mau cút khỏi nhà họ Lôi cho tôi! Anh chỉ là giúp việc, có lẽ cả đời chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu nhỉ? Anh cứ bám lấy anh Cả Lối cả ngày, làm hoen ố thanh danh của anh ấy chẳng qua cũng vì cái này thôi đúng chứ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.