Chương 1600: Ký tên ly hôn đi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 830 chữ
- 2022-02-19 04:04:41
Chuyện ly hôn là của riêng chúng ta, sao phải làm loạn trước mặt con cái? Hai đứa nó tôn trọng là như thế nào, bảo vệ bà ra sao, 8trong lòng bà thật sự không cảm nhận được chút nào sao? Cho dù muốn hận thì cũng không nên nhằm vào Duệ Tu.
Bà măng khó 3nghe như vậy, bà không thấy đau lòng ư? Nó gọi bà là mẹ suốt ba mươi năm, lẽ nào không bù được cho vị trí thừa kế của nhà họ Lôi9 ư? Bà đã đánh giá quá thấp tình cảm giữa hai anh em nó, cũng không hiểu rõ tính tình của chúng! Tôi có thể nói rõ với bà, nếu b6à hỏi Duệ Tu có bằng lòng giao nhà họ Lối cho Tiểu Ngũ hay không, vậy thì chắc chắn nó sẽ nói với bà rằng nó đồng ý.
Thậ5m chí tôi có thể nói thẳng rằng, gánh nặng của nhà họ Lôi, Tiểu Ngũ chưa từng muốn nhận!
Những lời khuyên bảo tận tình của Lôi Hạc Đình khiển Lôi Tiểu Ngũ gật đầu không ngừng:
Ba, ba đừng bao giờ giao nhà họ Lôi cho con, con chỉ muốn làm em trai của anh Cả chứ không muốn làm chủ gia đình đâu
Hoắc Tâm Liên từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt lờ đờ nhìn về phía Lôi Tiểu Ngũ, vừa cười vừa khóc:
Tiểu Ngũ, con không muốn sao? Mẹ làm nhiều việc như vậy, tất cả đều là vì con đó!
Bên hải quan tôi sẽ xử lí cho bà, sau này là phải chú ý hơn đến sức khỏe của mình, nhớ Tiểu Ngũ thì có thể về thăm nó bất cứ lúc nào.
Còn Duệ Tu...
Lôi Hạc Đình dừng lại, nhìn bà với vẻ tiếc hận:
Trong những năm qua, nó đã kính yêu bà như mẹ ruột, thật ra nếu không phải bà đã làm quá nhiều chuyện, tôi vốn định che giấu thân thể của nó cả đời.
Tại sao mẹ phải chĩa vào anh Cả, cho dù anh ấy không do mẹ sinh ra, nhưng anh ấy cũng là con trai của ba.
Nếu mẹ không thể yêu cây yêu cả cành, vậy thì cũng không nên hãm hại anh ấy như vậy!
Hoắc Tâm Liên hoàn toàn lạc lối trước những lời này.
Lôi Hạc Đình đặt bản thỏa thuận ly hôn trong tay lên bàn trà:
Tâm Liên, đừng gây chuyện nữa, ký tên đi.
Hơi thở của Hoắc Tâm Liên run rẩy, bà ta ngẩng đầu lên với hai mắt đẫm lệ:
Ông Đình...
tôi...
Bà không sai, là tôi đã yêu cầu quá đáng!
Lối Hạc Đình nhận ra ý định vãn hồi của bà ta, thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói:
Tôi đã mua một cho bà một căn biệt thự ở trung tâm thành phố Nam Hải, cho dù có ly hôn, tôi sẽ không để bà phải chịu thiệt thòi.
Tại sao đến cuối cùng, người sai vẫn là bà ta? Đơn giản là bà ta không thể yêu quý đứa con riêng này, điều đó thật sự sai sao? Cũng không biết đã qua bao lâu, Lôi Hạc Đình từ từ cúi người xuống kéo Hoắc Tâm Liên đứng lên rồi quay đầu lại nói với Lôi Duệ Tu và Lôi Tiểu Ngũ:
Hai đứa về trước đi, cho dù ba và mẹ có như thế nào thì cũng không liên quan đến hai đứa.
Lôi Duệ Tu liếc nhìn Hoắc Tâm Liên đang trong trạng thái ngẩn ngơ, khi quay lại thì phát hiện Lôi Tiểu Ngũ đã ra khỏi phòng khách trước rồi.
Sau khi hai người rời đi, Lôi Hạc Đình đưa Hoắc Tâm Liên đến ngồi lên ghế sô pha.
Trong phòng khách tĩnh lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của bà ta.
Lối Tiểu Ngũ nhìn bà với vẻ không vui, vừa tủi thân vừa tức giận:
Gì mà vì con! Con có nói con muốn nhà họ Lôi sao? Mẹ, anh Cả xưa nay chưa từng đối xử tệ với con.
Hồi nhỏ khi con mắc lỗi, lần nào cũng là anh Cả bảo vệ con.
Đến khi con trưởng thành, mỗi lần gây chuyện, vẫn luôn là anh Cả ra mặt thay con giải quyết hậu quả.
Thằng bé chưa bao giờ hài lòng với bà, thậm chí trong lòng nó, bà còn quan trọng hơn tôi.
Nghe vậy, Hoắc Tâm Liên nhắm chặt mắt lại, đưa tay ôm mặt, cúi đầu khóc thút thít.
Đúng là bà ta đã từng cấu kết với Lôi Nhạc Đình làm chuyện xấu, vốn tưởng rằng đó là sự kết hợp kín kẽ không thể chê vào đâu được, kết quả lại thua trên mọi mặt trận.
Sai rồi, thật sự đã sai rồi.
Sau đó, Hoắc Tâm Liên ký vào thỏa thuận ly hôn và rời khỏi nhà họ Lối trong vòng nửa tháng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.