Chương 174: Chú hai, cứu mạng, cháy rồi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 761 chữ
- 2022-02-04 08:19:08
Gương mặt đường nét sâu sắc tràn đầy vẻ đắc ý, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, lộ ra tâm trạng thật tốt.
Lại nếm thêm một ngụm bạch trà, Kiều Mục dời đôi chân dài từ trên bàn xuống đất, chống cùi chỏ lên hai đầu gối, như cười như không nói,
Muốn nhờ chú đưa bữa sáng cho bọn họ giúp nhóc à?
Lăng Tử Hoan gật đầu không ngừng, dáng vẻ vô cùng lanh lẹ:
Vâng, vâng, chú Hai, chú đồng ý rồi sao?
Kiều Mục:
..
Ai đồng ý chứ! Ấn đường Kiểu Mục hơi cứng lại, trong mắt lạnh nhạt trong suốt mang theo một chút nghiền ngẫm, anh ta đang suy nghĩ, chú Tư thật sự không biết Lăng Tử Hoan là trợ lí của Nghiên Thời Thất sao? Theo như anh ta thấy thì chưa chắc đâu.
Lúc này, trên mặt cô nhóc trước mắt đã tràn ngập khẩn cầu lấy lòng.
Đôi mắt đen láy kia chứa đựng đầy kì vọng dành cho anh ta.
Kiều Mục cảm thấy rất thần kì bởi vì anh ta không thể nói ra lời từ chối.
CMN, đúng là gặp phải ma rồi! Suy nghĩ một lúc, Kiều Mục lược bỏ bớt tâm trạng khó giải thích nơi đáy lòng, chân mày dần dần giãn ra, rồi ném một câu,
Đi cũng được, nhưng mà...
Nhưng mà cái gì?
Lăng Tử Hoan vừa nghe thấy còn có điều kiện thì lập tức nhìn anh ta đầy đề phòng, thân mình đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ cũng vô thức hơi ngửa ra sau.
Ánh mắt của chú Hai trông chẳng giống người tốt lành gì cả! Kiều Mục chẳng giống người tốt lành bị Lãng Tử Hoan dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm:
...
Nhìn ánh mắt như để phòng kẻ cướp của cô nhóc, anh ta không khỏi cảm thấy đau đầu, day huyệt Thái Dương.
Ở trong lòng cô nhóc, phẩm chất của mình tồi tệ như vậy sao?
Chú Hai, chú mau nói đi?
Lăng Tủ Hoan không đợi được câu kể tiếp, cho nên thấp thỏm vỗ lên cánh tay anh ta.
Kiều Mục lạnh lùng lườm cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, ném một câu ra:
Đi nấu cơm cho tôi, tôi đói rồi!
Lãng Tử Hoan:
I!!
Cô hít vào một hơi lạnh, thân người nghiêng đi, suýt chút nữa đã té từ trên ghế đẩu xuống đất rồi.
Cô vội tóm lấy tay vịn của ghế xô pha, khó khăn lắm mới ngồi vững lại, hoảng sợ thốt lên,
Chú Hai, cháu nào biết nấu cơm chứ?
Chú Hai, chú điên rồi sao? Ngay cả cơm rang phải bỏ dầu vào trước hay bỏ trứng vào trước mà cô còn không biết đây này! Chứ còn nói chi là nấu cơm! Lúc này, Kiều Mục rõ ràng là muốn làm khó dễ Lãng Tử Hoan cho nên giọng trầm hẳn đi, còn kéo dài âm cuối nữa:
Có nấu hay không...
Lăng Tử Hoan dùng hai mắt ngấn lệ nhìn Kiều Mục, cắn lên môi, vuốt mặt, vô cùng đáng thương gật đầu,
Nấu, cháu nấu.
Chú Hai, chủ muốn ăn cái gì?
Cô hối hận rồi! Không nên nhờ chú Hai giúp đỡ! Lát nữa cô nhất định phải gọi điện thoại cho Đầu Gỗ thôi! Ban ngày, tắt máy cái gì chứ, rõ là: Thấy dáng vẻ cô nhóc vừa bị tráng lại vừa không thể không thỏa hiệp, trong lòng Kiều Mục rất thoải mái dễ chịu.
Anh ta lại cầm cốc giấy lên nhấp một ngụm trà lạnh, hình như nó cũng không khó uống đến vậy.
Anh ta nói:
Cứ làm đại món gì đó đi.
Nhóc biết tôi thích ăn cái gì mà.
Lăng Tử Hoan trừng mắt há hốc mồm,
Chủ Hai, cháu không biết...
Kiều Mục:
...
Cảm thấy tim quặn đau!
Lăng Tử Hoan đi chân trần vào nhà bếp.
Mặt đất lát gạch men sứ thật lạnh, cô hít hà mấy tiếng lại chạy ra cửa đi giày ba-ta vào chân.
Đi ngang qua phòng khách, cô liếc xeo Kiều Mục đang mang dép của mình rồi mới lại bĩu môi đi vào nhà bếp.
Cô nhóc táy máy dụng cụ làm bếp mới tinh, chúng được mua lúc mới dọn tới nhưng chưa từng được sử dụng.
Một hồi lạch cạch lạch cạch, mười phút sau...
Á! Chú Hai, cứu mạng, cháy rồi!
Kiều Mục đang bưng cốc giấy, tay khẽ run lên, nước trà sánh ra vẩy lên quần của anh ta.
Anh ta điên rồi mới bảo Lăng Tử Hoan đi nấu cơm mà!