Chương 1802: Đây là một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 506 chữ
- 2022-02-19 10:37:22
Nói đến đây vệ sĩ liếc nhìn vẻ nghiêm nghị của Kiều Mục rồi tiếp tục lên tiếng:
Gã chỉ là một tên lang thang, hôm qua tự nhiên nhận được một k8hoản tiền kèm theo yêu cầu hôm nay xách va li da ra bến cảng, sau đó vứt va li đi.
Nghe xong, Kiều Mục bóp méo hộp thuốc đang cầm tro3ng tay.
Vệ sĩ liếc thấy động tác đó thì hắng giọng nói:
Cậu Hai đừng nóng lòng, trước mắt đã bắt được ba tên rồi, còn lại mấy tên đan9g lần theo dấu vết, nhất định chúng ta không để chúng chạy xa.
Trong vali da có gì?
.
Hoan Hoan đã mất tích gần mười tiếng rồi, nếu cứ bị nhốt trong va li mãi thì không bị thương cũng thiếu ô xi.
Chết tiệt!
Nửa tiếng sau, trên bãi đất hoang ở cảng biển ngoại thành.
Khi Kiều Mục đến nơi, Mục Nghi và những vệ sĩ khác đã đưa ba đối tượng tới đây.
Trong màn đêm dày đặc, bốn chiếc xe hơi màu đen mở đèn pha hết cỡ vây quanh ba tên đó.
Vệ sĩ trề môi bất lực:
Bốn hòn gạch, nhưng ch6úng tôi đang điều tra kiểu dáng và nhãn hiệu của chiếc va li đó.
Đối phương có sự chuẩn bị trước.
Tôi đã hỏi thăm tình hình bê5n phía anh Mục, thì ra ba chiếc va li thuộc ba nhãn hiệu khác nhau.
Quả là một kế hoạch được chuẩn bị tỉ mỉ! Đến xuất xứ của va li đều được chuẩn bị.
Bọn chúng quỳ trên đất, cách đó không xa là ba chiếc va li da có cùng kích cỡ nhưng màu sắc và nhãn hiệu khác nhau.
Mục Nghi vừa trông thấy Kiều Mục liền bước lên báo cáo ngay:
Tôi đã tra hỏi cả rồi, bọn họ không phải người vô gia cư thì cũng là người thất nghiệp.
Người liên lạc với bọn họ chưa từng lộ mặt, chỉ để tiền và điện thoại ở chỗ họ rồi liên lạc với nhau qua tin nhắn.
Kiều Mục không nói gì mà đi lên phía trước, ngồi xuống trước mặt một gã mặt mày lem luốc nhưng đôi mắt đang láo liên.
Anh lạnh lùng hỏi:
Chúng mày có tất cả bao nhiêu người?
Tên đó bị đè ngã xuống đất, lập tức ôm ngực kêu đau, vì quá sợ hãi nên khai tuốt:
Lúc ở tiệm giải khát tôi lén đếm, tổng...
tổng cộng có hai mươi mốt người!
Nghe vậy, Kiều Mục từ từ khuyu gối xuống túm cổ áo gã:
Mày có biết hướng đi của những người khác không?
Ánh mắt của người đàn ông đó ngập tràn sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy:
Tôi không biết, không biết thật mà! Đối phương chỉ dặn dò tôi phải luôn đợi ở gần phố cổ để nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Sau đó tôi nhận được thông báo yêu cầu đến tiệm giải khát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.