Chương 187: Vị khách không mời mà đến lúc đêm khuya!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 724 chữ
- 2022-02-04 08:19:10
Cô ho nhẹ một tiếng, vươn tay nắm lấy sợi tóc mai, dùng ngón tay cuốn lọn hai vòng, sóng mắt dập dờn quyến rũ,
Em đi Đế Kinh một tháng, anh có nhớ em không?
Câu hỏi này ẩn chứa vài phần ngây thơ và hoạt bát của thiếu nữ, nhất là con người sáng long lanh, trong veo rạng rỡ ánh đèn vừa lóe lên vẻ giảo hoạt.
Anh sa vào trong đôi mắt lấp lánh của cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm chăm chú, trả lời:
Có.
Nghe xong, khóe miệng của Nghiên Thời Thất không kìm được mà cong lên, một tay chống quai hàm, gật đầu như thật,
Em cũng sẽ nhớ anh, vậy.
Câu nói còn ở bên môi thì một cơn gió đêm ào ào thổi vào từ khung cửa sổ mở một nửa trong phòng bếp.
Cảm giác mát mẻ thổi tan mùi cơm nồng, lướt qua bờ vai của Nghiên Thời Thất, làm sợi tóc rủ xuống của cô bay lên.
Tần Bách Duật thấy có gió thì khẽ cau mày, ánh mắt lướt xuống đôi vai gầy của cô, lập tức đứng dậy đóng cửa sổ,
Về phòng thôi, ở đây lạnh.
Nghiên Thời Thất thưa vâng, lúc đứng dậy còn dùng tay kéo làn váy, vô thức đi theo bước chân của anh.
Vừa đi được hai bước thì anh bỗng quay lại ôm cô, lòng bàn tay dày rộng ấm áp rơi xuống cánh tay cô, nhẹ nhàng ve vuốt,
Em thay quần áo đi, bộ này mỏng quá.
Nghiên Thời Thất:
...
Hiệp hai, áo váy mỏng manh lả lướt, chấm dứt bằng thất bại.
Cô được Tần Bách Duật đưa về phòng.
Anh tự tay chọn cho cô một chiếc váy giữ ấm, Nghiên Thời Thất ủ rũ trốn trong phòng thay đồ, mất sạch ý chí chiến đấu.
Cô thở dài, nhìn chiếc váy len trên móc dài đến mắt cá chân, rộng rãi thoải mái, còn nói gì đến quyến rũ nữa! Cuối cùng, kế hoạch lớn lần đầu của Nghiên Thời Thất hoàn toàn thất bại.
Ánh trăng lạnh lẽo, màn đêm đậm đặc như mực bên ngoài cửa sổ vô cùng yên tĩnh.
Nghiên Thời Thất làm ổ trên giường, mất tập trung đọc kịch bản.
Tần Bách Duật vừa nhận điện thoại nên tạm thời đến phòng sách.
Ban đêm như vậy, nếu không có lần bại trận lúc sẩm tối, có lẽ tâm trạng của cô sẽ tốt hơn một chút.
Cô đang than thở thì tiếng chuông nơi sảnh trước dưới tầng bỗng reo lên.
Phòng ngủ chính ở tầng hai cách khá xa tầng dưới, nhưng trong phòng khách trống trải và màn đêm tĩnh lặng thì tiếng chuông cửa đột ngột trở nên vô cùng chói tai, phá tan sự yên ắng này.
Nghiên Thời Thất đi dép lê ra ngoài, gặp được Tần Bách Duật cũng đang bước ra từ phòng sách ở hành lang tăm tối.
Muộn như vậy rồi, ai còn đến nhỉ?
Lông mày của anh nhíu dần lại, vuốt ve mái tóc dài của cô rồi trầm giọng bảo:
Em về phòng đi, anh đi xem sao.
Em đi cùng anh.
Nghiên Thời Thất ôm tay anh đi xuống tầng.
Có vẻ người ở bên ngoài rất nôn nóng, nên tiếng chuông vang lên không ngớt.
Nghiên Thời Thất mở đèn trần trong phòng khách, hơi nheo mắt chớp chớp.
Ánh sáng bất chợt chiếu vào mắt làm cô hơi khó chịu.
Cô kéo cánh tay Tần Bách Duật, đi tới cửa rồi liếc mắt nhìn, bất giác giật anh một cái.
Dưới cái nhìn dịu dàng của anh, ánh mắt của cô lóe lên vài phần trêu ghẹo, rồi chỉ vào điện thoại có hình ảnh bên góc tường.
Tại sảnh trước có ánh sáng màu cam ấm áp, sắc mặt của vị khách không mời mà đến kia vô cùng lo lắng, còn có một chút cố chấp, không phải Lăng Mật thì là ai! Chạy tới Vịnh Lâm Hổ vào đêm khuya sương dày, quả là vất vả cho cô ta quá! Nghiên Thời Thất thu hồi tầm mắt khỏi cánh cửa, gãi ẩn đường, nhìn người đàn ông rồi bất giác trầm giọng lên tiếng:
Có mở không? Liệu có việc gấp không nhỉ?
Thật ra cô rất tò mò, Lăng Mật lại giở trò mèo gì đây.