Chương 1920: Cái loại hàng lỗ vốn không lấy được ai như cô!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 722 chữ
- 2022-02-19 10:47:55
Hồ Bình Lệ dúi xiên thịt dê cho Tề Vệ Trạch, xắn tay áo rồi chỉ thẳng vào Ưng Phi Phi, chửi ầm lên:
Cái thứ hàng lỗ vốn không lấy được ai n8hư cô mà còn có mặt mũi châm chọc tôi? Cô cũng không biết tự nhìn lại cái dáng vẻ nghèo kiết xác của mình đi, lúc trước còn dám giăng co mả3nh ngọc với tôi trên đường cái nữa chứ, quả đúng là không biết xấu hổ! Sao hả? Có phải đến bây giờ vẫn còn chưa tìm được ai nên muốn quay v9ề tìm Vệ Trạch nhà chúng tôi phải không? Còn lâu nhé, cho dù đời này Vệ Trạch nhà chúng tôi có lẻ bóng cũng sẽ không cần loại con gái thấy 6tiền là sáng mắt nhà cô!
Hồ Bình Lệ mắng xong vẫn cảm thấy chưa xả hết cơn giận, còn định tiến lên đẩy ngã Ưng Phi Phi.
Nhưng bàn 5tay bà ta vừa vươn ra giữa không trung đã bị chặn lại.
Đông Thành vốn là một thành phố nhỏ bé, số dân thường trú không đến một trăm nghìn người, cũng bởi vậy mọi người hầu như quen biết nhau hết, chỉ cần hỏi thăm một chút là có thể biết tường tận về đối phương.
Chỉ trong chớp mắt đã có người nhận ra Hồ Bình Lệ.
Tiếng tăm của bà ta thế nào mọi người đều đã biết hết.
Chua ngoa, lại ăn nói vô lí, thường xuyên giở trò khôn vặt lợi dụng hàng xóm láng giềng.
Vậy là Hồ Bình Lệ giống như lên cơn điên, đứng bên đường bắt đầu khóc lóc om sòm:
Được lắm, mèo mả gà đồng quả nhiên ở bên nhau rồi.
Ưng Phi Phi, con đàn bà dâm đãng nhà cô còn có mặt mũi quay về tìm Vệ Trạch nhà chúng tôi à.
Lúc này, Mặc Lương Vũ mặt mày sa sầm túm lấy cổ tay Hổ Bình Lệ, ánh mắt sắc như dao, giọng nói lạnh lẽo:
Xem ra năm đó ở đồn cảnh sát bà còn chưa rút ra được bài học thì phải?
Khi Mặc Lương Vũ ra mặt cũng là lúc Tề Vệ Trạch tìm lại được giọng nói của chính mình.
Anh ta vội vàng bước lên trước định tách hai người ra, miệng còn la to như mình đang làm điều chính nghĩa lắm:
Cậu Mặc, động tay động chân với người lớn thì có phần mất phong độ quá!
Nếu không phải cô cầm tiền rời đi thì công ty của Vệ Trạch nhà chúng tôi đã không bị phá sản.
Ưng Phi Phi, cô đền tiền đi, nếu đã đeo bám được kẻ có tiền rồi thì mau chóng trả lại tiền cho Vệ Trạch nhà chúng tôi đi!
Đúng là cố tình gây sự, không màng lí lẽ đây mà! Giờ khắc này, Ưng Phi Phi cảm thấy Tề Vệ Trạch thật đáng thương.
Lúc này, trong số quần chúng đang hóng hớt, có người đang chỉ trích Ưng Phi Phi là một người phụ nữ hư vinh, hám tiền.
Cũng có người chỉ trỏ Hồ Bình Lệ, trách bà ta nói chuyện quá khó nghe.
Nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Mặc Lương Vũ, trong lòng Hồ Bình Lệ chợt cảm thấy sợ hãi.
Bà ta đột nhiên nhớ ra, lúc trước, chính vì chàng thanh niên này đột nhiên xuất hiện nên mình mới bị cảnh sát đưa đi.
Nghe nói, hai năm nay có người mai mối cho con trai của bà ta bảy, tám đối tượng, nhưng đều vì Hồ Bình Lệ mà cuối cùng chẳng được kết quả gì.
Chỉ mấy giây sau, ông bà Ung đã đi tới chỗ đám người đang tụ tập.
Có bà mẹ không biết phân biệt đúng sai phải trái như vậy, công ty của anh ta phá sản cũng là việc nằm trong dự liệu.
Hồ Bình Lệ là một người phụ nữ quê mùa, đã quen thói khóc lóc om sòm nên không hề cảm thấy mất mặt khi làm ầm ĩ giữa hội chùa thế này.
Bọn họ đi xuyên qua đám đông, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Mặc Lương Vũ đang túm lấy tay một người phụ nữ có tuổi, hất mạnh tay bà ta ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.