Chương 471: Có phải cơn suyễn lại tái phát rồi không?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 806 chữ
- 2022-02-10 11:14:38
Cả người ông tỏa ra khí chất hào hoa phong nhã, nhưng do vóc người cao lớn nên không mang lại cảm giác gầy yếu cho người khác.
Nghiên Thời Thất đang quan sát ông, mà ông cũng đang quan sát cô.
Thật sự là ông chưa từng nhìn thấy một cô gái nào giống Xu Tranh như vậy.
Nhà họ Ôn tôn trọng lễ nghi văn hóa, ít giao thiệp hoặc chú ý đến chuyện vụn vặt phức tạp trong giới giải trí.
Mà con trẻ trong gia tộc cũng ít khi theo đuổi thần tượng.
Hôm nay chợt vừa nhìn thấy cô thì trong lòng Ôn Tịnh Hoằng lại dậy sóng.
Quan sát mấy phen, nhìn kĩ mấy phen nhưng cũng chỉ là trong chốc lát.
Nghiên Thời Thất cầm ly rượu lễ phép gật đầu với Ôn Tịnh Hoằng, thái độ đoan trang tao nhã,
Bác Ôn nói quá lời.
Ba mẹ cháu đều ngồi phía sau, nếu như ngài không chê, vậy thì để cháu dẫn đường ạ.
Tốt lắm, vậy chúng ta đi qua uống ly rượu đi.
Ôn Tịnh Hoằng rất tán thưởng dáng vẻ và cách cư xử của Nghiên Thời Thất.
Tuổi còn trẻ, lại là người trong giới giải trí, nhưng trên người cô lại không có sự kiêu căng vênh váo.
Trang phục trên người đúng mực, giống như con cháu nhà giàu vậy.
Có lẽ, ba mẹ cô cũng là người có cách dạy dỗ.
Ôn Tịnh Hoằng nghĩ như vậy cho nên kéo ghế ra định cùng đi với Nghiên Thời Thất, và Đoan Mộc Lam Nhã ngồi trước bàn cũng muốn đứng lên,
Tịnh Hoằng, em đi với anh, dù cho Diên Diên gây ra phiền phức thì em cũng muốn nói lời cảm ơn.
Đoan Mộc Lam Nhã dịu dàng uyển chuyển nói chuyện, nhưng ánh mắt bà vẫn không kìm được mà rơi trên người Nghiên Thời Thất.
Cặp mặt hoa đào của đứa bé này gần giống Tịnh Hoằng như đúc.
Nếu như trên mặt không đụng tới dao kéo thì làm sao sẽ giống hệt như vậy được.
Đoan Mộc Lam Nhã mới vừa cầm ly rượu lên thì Ôn Tri Diên ở bên cạnh lại đột nhiên nặng nề thở hổn hển mấy hơi, nắm lấy tà sườn xám của bà, nói rất khó nhọc:
Mẹ, con...
có hơi khó chịu!
Ôn Tịnh Hoằng còn chưa rời khỏi phạm vi bàn chính, động tác đứng dậy của Đoan Mộc Lam Nhã cũng chưa xong, thì Ôn Tri Diên đã đột nhiên rồ rầm nói nhỏ trên bàn khiến bọn họ lập tức hoảng sợ dừng chân lại.
Diên niên, có chuyện gì vậy? Có phải bệnh suyễn lại tái phát rồi không?
Đoan Mộc Lam Nhã vội vàng buông ly rượu xuống, đầu còn nhớ được chuyện đi mời rượu.
Ngay cả Ôn Tịnh Hoằng cũng hơi khựng lại, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Ôn Tri Diên.
Lúc trước cô ta đột nhiên phát ho suyễn, bác sĩ nói chỉ cần chữa trị thỏa đáng là sẽ không tái phát nữa, tại sao tối nay lại có dấu hiệu phát bệnh chứ.
Bọn họ vốn không mang theo thuốc chữa bệnh hen suyễn cho cô ta.
Vào giờ phút này, Nghiên Thời Thất đứng ở vị trí bên cạnh bàn chính, ánh sáng tối tăm chợt lóe lên trong mắt.
Cô nhìn chằm chằm dáng vẻ há mồm thở hổn hển của Ôn Thi Diên, hơi rủ mí mắt xuống, rồi xoay người đi trở lại chỗ ngồi của mình, cầm một cái hộp cỡ vừa từ trên ghế của mình lên.
Trước bàn chính, Đoan Mộc Lam Nhã có chút luống cuống tay chân, nghĩ thầm định đưa Ôn Tri Diên về nhà trước.
Ngay cả ông cụ Ông Sùng Lễ cũng tràn đầy lo lắng nhìn tình huống này.
Mặc dù những người khác của nhà họ Ôn không lên tiếng nhưng thím Hai cũng đang không ngừng vỗ lên sống lưng Ôn Tri Diên.
Còn Ôn Nhĩ Hoa thì nhìn cô ta với thâm ý khác.
Lúc này, tiệc rượu cũng đã qua nửa thời gian, đa số mọi người đều đang mời rượu cụng ly với nhau.
Bởi vì đều là khách quen của nhà họ Ôn, cho nên mọi người cũng không câu nệ, vì vậy không mấy người chú ý đến chuyện xảy ra ở bàn chính,
Sau khi Nghiên Thời Thất cầm cái hộp trở lại bàn chính, cô đi từng bước một tới bên người Ôn Tri Diên, đặt cái hộp lên trên bàn trước mặt cô ta, giọng nói tuy không lớn nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng,
Cô Ôn, lúc trước tôi quên đưa cho cô.
Đây là mẹ tôi có lòng bảo tôi đưa cho cô, là thuốc hít chữa trị hen suyễn.
Bà ấy tìm được thuốc pha chế này ở nước ngoài, tác dụng giảm hen suyễn rất cao.