Chương 507: Con gái, con làm sao thế này?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 691 chữ
- 2022-02-10 11:19:06
Ông vừa nghe thấy tiếng đã giật nảy người, vội vàng sải bước dài đi tới trước cửa dò hỏi.
Vào lúc này, cánh cửa gỗ cũng mở ra.
Quản gia Ôn sợ hết hồn, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Nghiên Thời Thất đứng trước cửa, hai tay khoanh trước ngực cười tủm tỉm nhìn ông,
Quản gia Ôn, làm phiền ông mời độiy tế vào đây đi!
Sao, sao thế? Cô Thời Thất bị thương sao? Ánh mắt quản gia Ôn không ngừng đảo tới đảo lui trên người cô, những rõ ràng không nhìn thấy có vết thương ngoài da.
Sau đó, ông nghe thấy Nghiên Thời Thất bình tĩnh nói:
Không phải là tôi, là cô Tri Diên nhà ông bị thương!
Quản gia Ôn đứng trên bậc cửa lướt mắt nhìn vào trong phòng, thấy Ôn Tri Diên nằm xụi lơ trên đất, một vệt máu từ trên đầu cô ta chảy tới cằm.
Cặp mắt ông khẽ mở to, xoay người vừa đi vừa nói,
Ôi trời ơi, nghiệp chướng mà, ba mẹ nhà người ta đừng có trách chúng tôi đấy.
Nghiên Thời Thất không nên được mà bật cười thành tiếng.
Quản gia Ôn thật là dễ thương!
Qua mấy phút ngắn ngủi, quản gia Ôn đã dẫn theo đội y tể quay lại, sau lưng ông còn có công cụ Ôn Sùng Lễ, cùng với vợ chồng nhà họ Ôn, còn có ông Nghiên và bà Liên mặt mày cau có đi đằng sau.
Mọi người, đều đến rất đông đủ.
Nghiên Thời Thất vẫn đứng bên cạnh cánh cửa, nhìn các nhân viên đội y tế nối đuôi nhau đi tới trước mặt Ôn Thi Diên, vạch mí mắt, kiểm tra hơi thở này, quy trình khám rất cẩn thận.
Sau đó, Ôn Sùng Lễ đi vào trong phòng, tầm mắt của ông cụ đáp xuống Nghiên Thời Thất, khẽ lóe lên rồi sau đó mới nhìn vào trong phòng, bước chân dừng lại.
Vợ chồng nhà họ Ôn đi theo sát phía sau, nhưng rõ ràng ánh mắt của bọn họ không được thản nhiên như Ôn Sùng Lễ, tuy đã nhìn thấy Nghiên Thời Thất nhưng thoáng cái đã dời đi chỗ khác.
Nhất là Ôn Tĩnh Hoằng, ông không còn nghiêm nghị điềm tĩnh như ngày trước nữa.
Trong mắt ông bây giờ chất chứa rất nhiều cảm xúc, phức tạp đến nỗi khó mà phân tích rõ ràng được.
Ngay khoảnh khắc Đoan Mộc Lam Nhã bước vào trong phòng, Ôn Tri Diên choáng váng tựa bên kệ cổ bỗng nhiên mở mắt ra, vết máu nhuộm tầm nhìn khiến cho cô ta rất lâu sau mới nghẹn ngào rên lên:
Mẹ, Nghiên Thời Thất muốn hại con...
Ôn Tĩnh Hoằng không hề nhúc nhích, Ôn Sùng Lễ cũng không, chỉ có Đoan Mộc Lam Nhã vừa nhìn thấy cả người cô ta đều là máu thì lập tức kêu lên một tiếng định bước tới, nhưng đã bị Ôn Tĩnh Hoằng kéo cổ tay lại.
Sắc mặt bà nôn nóng, khó hiểu nhìn về phía Ôn Tĩnh Hoằng, vừa định lên tiếng thì bà Liên đi vào cửa đã cướp lời lên tiếng trước,
Trời ơi, con gái, con bị sao thế này?
Bà Liên hốt hoảng chẳng buồn giữ kẽ lao đến ngồi trước mặt Ôn Tri Diên, trong lúc sốt ruột còn xô hai bác sĩ của đội y tế ra nữa.
Con gái, con đừng làm mẹ sợ.
Ôn Tri Diên rơi từng giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu, dáng vẻ yếu đuối lại sợ sệt lùi về phía sau chỉ vào Nghiên Thời Thất, ngập ngừng nói:
Cô ta...
Cô ta muốn hại con, là cô ta.
Bà Liên nhìn theo tầm mắt cô ta, giận tím mặt đứng phắt lên,
Nghiên Thời Thất, có đúng là mày dám ra tay với con gái tao không?
Nếu không phải trong lòng đã có chuẩn bị, thì vào giờ phút này, tận mắt chứng kiến người mẹ cùng chung mái nhà hai mươi bốn năm vì Ôn Tri Diên mà tức giận mắng nhiếc mình như vậy, e là cô cũng không thể giữ được bình tĩnh.