Chương 515: Thân thể của mình, không thể làm bữa!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 748 chữ
- 2022-02-10 11:19:06
Đời người dường như luôn nằm trong ranh giới giữa được và mất mà đánh mất bản thân.
Cô ta muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý của nhà họ Nghiên, đồng thời cũng muốn làm quý cô được cưng chiều nhất nhà họ Ôn ở Để Kinh.
Cô ta dùng thủ đoạn mờ ám để có thể trở nên xuất sắc, lúc bị vạch trần lại làm ra vẻ ngây thơ đến nực cười.
Cuối cùng, bại trận trước hư vinh! Ôn Tri Diên cứ đau khổ cầu xin như vậy, mãi đến khi nhìn thấy Đoan Mộc Lam Nhã nghiêng người về phía mình thì đáy mắt lại sáng bừng lên.
Thế nhưng...
Đúng là Đoan Mộc Lam Nha khom người xuống, nhưng là để dùng sức đẩy tay Ôn Tri Diên ra, rồi lặng lẽ chảy nước mắt, lùi về tránh phía sau Ôn Tĩnh Hoằng.
Không thể nào đối mặt! Cảm giác ấy giống như một người toàn tâm toàn ý bảo vệ con thú cưng mình yêu chiều nhất, để rồi sau đó nó lại quay đầu cắn vào động mạch của chủ.
Dù đau, nhưng cũng rất sợ, rất hận.
Lúc Ôn Tri Diên bị Đoan Mộc Lam Nhã đẩy tay ra, vì mất đà mà nghiêng ngả ngã xuống đất.
Tiếng khóc của cô ta yếu dần, hai tay chống mặt đất, ngẩn ngơ bất động.
Không còn hi vọng gì nữa sao? Ngay cả mẹ cũng vứt bỏ cô ta à? Cô ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía ôn Sùng Lễ, coi như đang đặt cược một ván cuối cùng, chống cánh tay muốn quỳ rạp dưới đất trước mặt ông, thế nhưng ông cụ đã nói thế nào? Ông cụ biết rõ ý đồ của Ôn Tri Diên, vậy nên chỉ phất tay, hờ hững nói:
Còn muốn nói gì thì cô cứ nói ở đó đi.
Ôn Tri Diên rủ mi mắt, vài giọt nước mắt chảy xuôi xuống, che đi sự âm u nơi đáy mắt.
Cô ta quỷ nguyên tại chỗ, giọng lí nhí như muỗi kêu,
Ông nội...
Chẳng lẽ ông đã quên cháu còn hôn ước với nhà họ Lãnh, ông nội Lãnh vẫn đang chờ cháu và anh Diệm thành hôn mà.
Cô ta cho rằng đây là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.
Nhưng không chờ Ôn Sùng Lễ lên tiếng, Ôn Tĩnh Hoằng đã nhìn ra ngoài cửa sổ, thong thả tiếp lời,
Hôn ước là hiệp ước giữa con cháu hai nhà họ Lãnh và họ Ôn.
Mà cô, cô là người họ Ôn sao? Nếu nhà họ Ôn làm sai, đương nhiên chúng tôi sẽ ra mặt giải quyết, không cần cô lo lắng.
Chuyện hôn nhân này từ nay về sau không liên quan gì đến cô nữa!
Nghe vậy, Ôn Tri Diên thở dồn dập, lại kéo lấy ống quần của ông, hốt hoảng run giọng phản bác:
Ba, không thể, ba không thể làm như vậy.
Con là con dâu tương lai của nhà họ Lãnh, là quyết định ngay từ đầu của ba mẹ, sao có thể nuốt lời được.
Cho dù con không phải con cháu họ Ôn, nhưng điều này có thể trách con được sao? Cho dù trước kia con đã làm gì, bao nhiêu năm qua con đã làm cho mọi người được tự hào, sao có thể nói hủy là hủy được.
Ba ơi, con biết lỗi rồi, con thật sự biết lỗi rồi.
Ba trừng phạt con đi, trừng phạt thể nào cũng được, nhưng đừng đuổi con đi, đừng hủy hôn ước của con và anh Diệm.
Con là Diên Diên của ba, là niềm tự hào của nhà họ Ôn mà, ba...
Tiếng khóc nức nở của cô ta vang vọng khắp căn phòng đến sáng tại, làm người ta thấy bực bội.
Nét mặt của Nghiên Thời Thất lạnh như nước, cô nhìn xuống bóng dáng đang bò rạp dưới đất của Ôn Tri Diên.
Lúc này, trong lòng cô thấy thầm ngưỡng mộ con người này.
Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ của sứ Thanh Hoa và miếng ngọc điêu khắc, cô ta lại làm như không thấy, quỳ lên mảnh vỡ.
Cũng vì thế, nền đất màu đá vôi có rất nhiều mảng nhuốm vết máu.
Dùng đầu gối quỳ lên ngọc thạch, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể thực hiện được hành vi tự hủy hoại bản thân như vậy? Nghiên Thời Thất tự hỏi lòng, cô cảm thấy mình không thể làm nổi.
Thân thể của mình, không thể làm bậy!