Chương 630: Chai nước khoáng của khách sạn
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 749 chữ
- 2022-02-11 04:37:44
Đến bây giờ mới được bao lâu mà đã bị tai nạn giao thông rồi chứ?
Chuyện xảy ra ở đâu? Có nghiêm trọng không?
Nghiên Thời Thất hỏi liền hai câu.
Tần Bách Duật khẽ lắc đầu, không muốn cô lo lắng quá bèn trấn an:
Không sao đâu, Kiều Mục gọi điện thoại tới, chỉ Vân Đình bị thương thôi.
Anh qua đó xem thử, trước tiên em...
Rõ ràng là Tần Bách Duật định bảo cô ở nhà nghỉ ngơi.
Nghiên Thời Thất lại lắc đầu không hề do dự.
Cô quay lại ghế sô pha, vơ lấy chiếc áo khoác, chau đôi mày đượm vẻ uể oải, nhìn vào mắt anh mà cười khẽ:
Em đi với anh.
Anh không ở nhà một mình em cũng không yên tâm.
Dường như Tần Bách Duật còn muốn nói gì đó, nhưng Nghiên Thời Thất đã kéo khuỷu tay anh, đi ra ngoài cửa.
Thái độ của cô rất kiên quyết, rõ ràng là muốn đi theo anh đến nơi xảy ra tai nạn.
Thấy vậy, Tần Bách Duật lặng lẽ thở dài.
Hai người cùng men theo ánh trăng bước ra ngoài.
Trác Hàn đưa bọn họ đến Vịnh Lâm Hồ rồi rời đi trước.
Tần Bách Duật bèn tự lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Theo như Kiều Mục nói, bọn họ gặp chuyện ở một ngã tư cách bệnh viện Lệ Thành chưa đến hai cây số.
Đại khái là Hàn Vân Đình định đưa Kiều Mục về bệnh viện, nhưng chẳng hiểu vì nguyên nhân gì mà trên đường đi lại xảy ra tai nạn.
Vì khoảng cách từ bệnh viện tới đó rất gần, nên xe cấp cứu đã đến kịp thời.
Hiện trường đã được dọn dẹp xong, còn xe của Hàn Vân Đình thì được kéo về giữ trong đồn cảnh sát giao thông.
Lúc Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất đến bệnh viện Lệ Thành thì cũng đã gần chín giờ.
Trước cửa phòng cấp cứu, vừa đi vào, Nghiên Thời Thất đã trông thấy Kiều Mục đang tựa lưng vào tường, một tay ôm ngực.
Anh ta đứng với tư thế cắm đầu xuống, nhìn rất suy sụp, trên tay còn cầm một chai nước khoáng trông khá quen mắt.
Tần Bách Duật sải bước lên trước, ánh mắt lạnh lùng nhìn của phòng cấp cứu, hỏi bằng giọng vừa thấp vừa lạnh:
Sao rồi?
Từ lúc nghe thấy tiếng bước chân, Kiều Mục đã từ từ ngẩng đầu lên.
Trông thấy ánh mắt tối tăm của Tần Bách Duật, anh khẽ giật môi, cất giọng nói vừa tự giễu vừa u tối:
Mạng tôi cũng mẹ nó lớn ghế, nếu không, có khi tôi nay sẽ là ngày giỗ của tôi rồi.
Nghiêm trọng như vậy sao? Nghiên Thời Thất đứng cạnh Tần Bách Duật, không ngừng quan sát Kiều Mục.
Thấy anh ta không có vết thương ngoài da nào nhưng vẫn không yên tâm, cô hỏi:
Vậy anh không sao chứ? Có bị thương không?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Nghiên Thời Thất, Kiều Mục hơi giãn lông mày, lắc đầu:
Anh không sao, xe tông vào dải phân cách giữa đường, Vân Đình bị va vào đầu.
Nguyên nhân là gì?
Tần Bách Duật cũng nhìn thấy chai nước khoáng mà Kiều Mục đang cầm.
Đó là...
chai nước mà Lăng Mật đưa cho bọn họ lúc ở trong phòng khách sạn trước đó.
Lúc ấy không có ai uống, chỉ có Hàn Vân Đình thuận tay cầm một chai trước khi đi.
Lúc này, Kiều Mục cũng bắt gặp cái nhíu mày và ánh mắt chòng chọc của Tần Bách Duật, bèn cười lạnh giơ tay lên, lắc lắc bình nước trong tay:
Từ lúc bắt đầu bữa tiệc, ngoài hút thuốc ra, Vân Đình cũng chỉ uống chai nước này.
Nói rồi, anh ta lại bực bội cau chặt mày, bổ sung thêm:
Vừa rồi lúc lái xe trên đường, Vân Đình thở rất nhanh.
Tôi tưởng chuyện tối nay ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ấy nên cũng không hỏi nhiều.
Đến khi tôi phát hiện ra vấn đề thì cậu ta đã ngất đi rồi.
Chính là vào lúc đó, xe mới mất lái đâm vào dải phân cách.
Lời giải thích này khiến Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất cùng lặng thinh một lúc lâu.
Thoạt nhìn quả thật là chai nước này có vấn đề, nhưng mà...
chai nước khoáng do khách sạn cung cấp miễn phí mà lại có vấn đề lớn như vậy sao? Đó là khách sạn nhà họ Mặc cơ mà...