Chương 662: Xin lỗi, cậu hai kiều, cô ấy đang ngủ!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 764 chữ
- 2022-02-11 04:42:17
Tiếng đóng cửa lập tức vang lên, Kiều Mục quay đầu nhìn bóng dáng lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, cảm thán một câu:
Em dâu hiểu chuyện quá đi!
Lúc này, dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng khách, Tần Bách Duật lấy hộp thuốc lá trên bàn lên, châm lửa rít một hơi.
Qua làn khói trắng, anh nhìn vào ánh mắt lạnh thấu xương của Kiều Mục, nói:
Anh biết bao nhiêu về chuyện Kiều Kình sai người hạ độc?
Kiều Mục kẹp điếu thuốc sắp cháy hết, ánh mắt lạnh lẽo u ám,
Không nhiều không ít.
Anh còn biết cả chuyện gã kia được bọn họ sắp xếp ngay từ đầu.
Tần Bách Duật dựa vào ghế xô pha, bắt tréo hai chân, chậm rãi gật đầu,
Xem ra anh còn chưa ngốc!
.
Kiều Mục tức giận trừng anh một cái, liếm liếm răng hàm, u ám cất giọng:
Ngay từ đầu, bọn họ tự mình sắp xếp cho tên hung thủ kia giả vờ đâm bị thương bác Cả, mục đích là muốn giá họa toàn bộ sự việc cho nhà bác Ba.
Nhưng giữa chừng lại xảy ra sơ sót.
Tôi đột nhiên xuất hiện ngay khi ấy, chắc hẳn là đã làm rối loạn kế hoạch của bọn họ.
Ít nhất theo tình hình trước mắt, bọn họ vẫn chưa có ý định làm tôi bị thương.
Chú nói có nực cười không, đến bây giờ hung thủ chết rồi, không còn chứng cứ nữa.
Tôi mẹ nó cũng không biết có nên tin tưởng nhà bác Cả một lần nào nữa hay không.
Đây là chuyện khiến Kiều Mục lo lắng dằn vặt nhất trong thời gian này.
Từ trước đến nay, nhà họ Kiều tranh chấp không ngừng, duy chỉ mối quan hệ giữa nhà bác Cả và nhà anh ta là hòa thuận với nhau, gần như mỗi hành động đều có sự ăn ý thống nhất.
Vậy mà trong sự cố này lại có dấu vết của nhà bác Cả.
Hơn nữa, bọn họ còn không báo trước với anh ta, để cơ thể anh ta phải chịu đau đớn tổn thương vô ích.
Mà bây giờ, cái chết của hung thủ đã làm cho toàn bộ tình hình rơi vào ngõ cụt, rất nhiều sự thật đều bị vùi sâu vào lòng đất.
Kiều Mục nghĩ, nếu còn tiếp tục giằng co như vậy nữa, thì e rằng anh ta...
phải mời ba mình ra mặt mới được.
Nửa tiếng sau, Kiều Mục rời Vịnh Lâm Hổ.
Anh ta bước lên xe.
Lúc ngậm điếu thuốc khởi động xe, anh ta đột nhiên khựng lại, chợt nghĩ tới việc tối nay anh ta đến đây để làm gì.
Rõ ràng là để chủ Tư gọi Mục Nghi từ nước ngoài trở về, làm sao tới cuối cùng lại biến thành bàn chuyện nhà họ Kiều rồi? Kiều Mục chán nản nện tay xuống vô lăng, tức giận tới mức hít thở không thông, trực tiếp ném điếu thuốc trong miệng qua cửa sổ xe ra trước cửa biệt thự.
Chú Tư bất công, đợi đấy cho anh!
Kiều Mục thong thả lái xe ra khỏi Vịnh Lâm Hồ.
Mới vừa đi đến đầu đường, anh ta lại rất không yên lòng, thật sự không nhịn nổi nữa bèn đỗ xe lại, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại đường dài cho nhóc con.
Lúc này, ở Mỹ chắc khoảng tám chín giờ sáng.
Mặc dù hôm nay cô nhóc có liên lạc với anh lúc vừa thức dậy, nhưng bây giờ anh vẫn rất thấp thỏm.
Một phút đồng hồ sau, vẻ mặt Kiều Mục càng lúc càng sa sầm.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai nghe máy.
Anh ta có chút sốt ruột, nhíu chặt đôi mày rậm, gọi thêm một cuộc nữa.
Lúc này, điện thoại có người nghe.
Rốt cuộc Kiều Mục cũng yên lòng,
Nhóc, làm gì mà...
Nhưng còn chưa nói hết lời, Kiều Mục đã nghe được một giọng nam trầm vô cùng vô cùng chói tai, gọi anh ta một câu:
Cậu hai Kiều!
Kiều Mục:
!
Anh ta lạnh mặt, lập tức siết chặt điện thoại, cắn răng gằn từng chữ:
Để cô ấy nghe điện thoại!
Trong điện thoại, giọng nói của Mục Nghi trầm thấp mà lại bình tĩnh.
Anh ta im lặng ba giây, rồi mở miệng từ chối:
Xin lỗi, cậu hai Kiều, cô ấy đang ngủ!
Mę kiếp! Chẳng lẽ cậu đang ở trong phòng ngủ của cô ấy? Bỏ mẹ nó nhà họ Kiều đi! Bỏ mợ nó hung thủ đi! Anh muốn ra nước ngoài, ngay và luôn, không đợi được nữa!