• 6,983

Chương 718: Nhà họ ôn lại nuôi dạy một đứa nhỏ như vậy


Lúc kết thúc tiệc, ba anh em nhà Đoan Mộc đứng ngay cửa vui vẻ tiễn khách.

Gia tộc Đoan Mộc vốn lặng lẽ kín tiếng mà hôm nay lại tung ra một tin sốc cho Để Kinh.

Ngoài cửa phòng ăn ở vườn hoa, bước chân khách mời xa dần, có người còn tụm ba tụm năm nói chuyện với nhau.


Thật đúng là nhìn không ra, nhà họ Ôn lại nuôi dạy một đứa nhỏ như vậy.

Đúng thật, mấy năm trước tôi từng gặp Ôn Tri Diên một lần, nhìn có vẻ là một cô bé từ tốn nhã nhặn, ai ngờ tâm cơ sâu như vậy đâu.

Biết người biết mặt không biết lòng! Nhớ khi xưa, nhà họ Ôn nâng cô ta tới tận trời, kết quả lại là một đứa lòng lang dạ sói.

Mấy người không nghe ra ẩn ý trong lời nói vừa rồi của ông Đoan Mộc sao? Theo tôi thấy, nói không chừng Ôn Tri Diên có liên quan tới vụ tai nạn xe năm xưa của cô Cả nhà họ Ôn.

Trời ạ, bà đừng nói lung tung, chúng ta còn chưa ra khỏi đại viện đâu.
Mấy bà chủ nhà giàu đang lải nhải bàn tán thì chợt nghe được một câu nhắc nhở, đành im bặt.

Không trách người ngoài có suy nghĩ như vậy.

Mười mấy năm trước đã tìm được cha mẹ ruột, mà vẫn còn chiếm lấy vị trí thiên kim nhà họ Ôn, cái loại người gì không biết nữa.

Theo tiếng rộn ràng nhốn nháo xa dần của khách mời, cơn gió rét lạnh bắt đầu cuốn theo sương đêm, phủ lên mặt một luồng lạnh lẽo thấu xương.

Đám bà chủ nhà giàu đi rồi, trong khu hút thuốc bên cạnh đường đi, một người kẹp điếu thuốc, đứng bất động nhìn chằm chằm theo bóng lưng bọn họ một lúc lâu.

Ánh đèn đường lờ mờ phía xa dệt thành một tấm lưới sáng vàng, anh ta giống như pho tượng hòa vào bóng đêm, chỉ có đôi mắt kia là chợt lóe sáng khác thường.

Gió nổi lên, thổi qua cây hòe bên cạnh, lá cây rung xào xạc.

Không biết trải qua bao lâu, đến mức đầu ngón tay anh ta lạnh lẽo, khiển động tác rút điện thoại từ trong túi của anh ta cũng cứng đờ.

Anh ta mở danh bạ, tìm mục cài đặt, màn hình trắng loáng phản chiếu khuôn mặt điển trai của anh ta, mơ hồ còn thấy được vẻ hung ác nham hiểm nơi đáy mắt.

Trong danh bạ có một số điện thoại nằm trong danh sách đen đã lâu.

Anh ta dùng ngón cái trên màn hình, gần như chỉ chần chờ một giây, liền lôi số điện thoại ra khỏi danh sách đen.

Vừa làm xong thao tác này, điện thoại của anh ta liền nhận được một cuộc gọi.

Anh ta nhìn tên người gọi, khép mắt hòa hoãn tâm tình, thu hết tất cả tâm sự rồi mới bấm nghe máy, bình tĩnh nói:
Anh Cả?

Vâng, em biết rồi, em ở bãi đỗ xe chờ mọi người.
Anh ta cúp máy, nhìn về phía phòng ăn ở cách xa vườn hoa, xuyên qua cửa sổ sát đất, thấy rõ ràng bóng dáng mặc áo khoác màu đỏ sậm.

Anh ta chỉ trầm ngâm vài giây, cười cay đắng, sau đó ném điếu thuốc đã cháy hết vào trong thùng đựng tàn thuốc, rồi xoay người ra khỏi đại viện.

Tiễn hết khách khứa cũng đã hơn tám giờ rưỡi.

Lúc này, trên mặt ông cụ Đoan Mộc Ngạc không còn vẻ trịnh trọng.

Ông đứng cách của không xa, chào tạm biệt bà cụ Tổng.


Anh Đoan Mộc, trước khi đi em phải chúc mừng anh đã tìm về được đứa cháu gái ngoại tốt như vậy.
Đoan Mộc Ngạc chống gậy, vui tươi hớn hở nói:
Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Thất nhà chúng tôi xuất sắc hơn Ôn Thi Diên nhiều.

Chẳng qua hôm nay để em bôn ba đường dài lại đây, thật sự là vất vả.

Em có muốn ở lại nhà Đoan Mộc nghỉ một đêm, tới sáng mai lại về Tuyển Thành không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Dấu Yêu.