Chương 740: Nếu không phải tại bà, thì sao tôi phải gả cho cái đồ vô dụng này!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 734 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
[Có phải là cô rất tò mò chuyện năm xưa cổ bị đánh tráo thế nào không.].
Trong điện thoại là phần ghi âm tối qua.
Nghiên Thời Thất cười tủm tỉm nhìn nét mặt Trang Nhân thoảng biển sắc,
Cho dù bà không nói gì thì chỉ với mấy câu đó thôi cũng đủ để chứng minh, năm xưa tôi bị đánh tráo, rồi cả tai nạn xe của Tranh Tranh cũng đều có liên quan đến bà.
Bà Trang, bà xem, những cái được gọi là bí mật kia, bà nói hay không có quan trọng lắm không? Nói không chừng, chính là bà âm thầm ra tay, còn chi tiết hơn nữa thì không đáng để nhắc đến.
Trang Nhân có chút tuyệt vọng, chống bàn trừng mắt nhìn Nghiên Thời Thất.
Bà ta lấy sự thật năm xưa ra uy hiếp, chính vì muốn cầu một lá bùa hộ mệnh cho mình.
Nhưng sao thái độ của Nghiên Thời Thất lại có vẻ bàng quan hờ hững thế kia? Lúc này, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Ôn Sùng Lễ đểu nhuốm đầy bụi trần từng trải.
Ông cụ cụp mắt, không có một chút phong thái uy nghiêm trong giới thư họa ngày nào.
Ông cụ run run tay, giọng nói nghẹn như ngậm cát, khó khăn cất tiếng hỏi:
Trang Nhân, là con làm hết sao?
Trang Nhân không nhìn ông cụ, chỉ hơi cúi đầu xuống, che đi ánh mắt giễu cợt.
Bà ta im lặng đã khá lâu, Ôn Tĩnh Nho còn ngồi dưới đất, vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng lưng của bà ta, ngập ngừng hỏi,
Em Nhân, không phải là em làm, đúng không?
Vừa nghe tiếng nói của ông ta, Trang Nhân không hiểu sao lại nổi giận, quay phắt đầu lại, trong mắt nhuốm vẻ tàn nhẫn,
Ôn Tình Nho, đồ vô dụng, câm miệng đi cho tôi!
Trong lòng bà ta, chuyện ấm ức nhất trong cuộc đời này, chính là bị ép gả cho Ôn Tĩnh Nho.
Bà ta là trưởng nữ của nhà họ Trang, không xứng đôi với loại đàn ông ngu xuẩn này.
Ôn Tĩnh Nho bị bà ta mắng một câu, như phản xạ có điều kiện mà rụt cổ lại.
Đây là thói quen e dè không dám đáp trả bất cứ khi nào bị bà ta tức giận quát mắng, nó được hình thành trong suốt một thời gian dài.
Nghiệp chướng! Nhà họ Ôn tôi đúng là tạo nghiệp mà!
Ôn Sùng Lễ không nhìn nổi nữa, ôm khuôn mặt già nua lẩm bẩm.
Ông cụ hơn tám mươi tuổi, bị choáng váng đến mức lập tức trong suy sụp hẳn đi.
Trang Nhân thu lại nét mặt giận dữ, cuối cùng chậm rãi nhìn về phía Ôn Sùng Lễ, hít sâu vào một hơi, chỉ tay,
Ba, ba mau cứu con đi, con không có làm mấy chuyện kia.
Đều là do hai chị em mất hết lương tâm kia hãm hại con.
Ba, ba quen biết nhiều người như vậy mà, ba nghĩ cách giúp con đi.
Chỉ cần được ra khỏi đây, ba hỏi cái gì con cũng nói hết, con cũng sẽ tiếp tục báo hiểu ba!
Ôn Sùng Lễ không trả lời, chỉ lắc đầu liên tục.
Đoan Mộc Lam Nhã đứng bên cạnh bà ta đã qua cơn hoảng hốt, đi từng bước tới trước mặt bà ta, kéo khuỷu tay bà ta, giọng nói run rẩy,
Trang Nhân, cô nói cho tôi biết đi, có phải là năm xưa cô bể Tiểu Thất của tôi đi không? Có phải là cô hay không?
Bà giận dữ chất vấn, khó có thể tin nổi người em dâu này đã che giấu rắp tâm hãm hại người khác bao nhiêu năm.
Bọn họ thời trẻ đều là người đẹp nổi tiếng Để Kinh, cho dù tuổi tác chênh lệch, nhưng đều từng gặp gỡ qua lại trong các buổi tiệc.
Bà không hiểu vì sao Trang Nhân phải hận bà.
Rõ ràng là bọn họ chỉ quen biết, nhưng cũng chẳng thân thiết gì.
Trang Nhân từ tốn quay đầu lại.
Thấy nét mặt của Đoan Mộc Lam Nhã, bà ta bật cười, hất tay bà ra,
Đoan Mộc Lam Nhã, rốt cuộc chị có cái gì tốt? Năm xưa nếu không phải vì chị, thì sao tôi có thể bị gả cho thứ vô dụng ngu xuẩn Ôn Tĩnh Nho này?
Ô, rốt cuộc cũng nói ra rồi!