Chương 750: Tiểu thất, tranh tranh, xin lỗi!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 703 chữ
- 2022-02-11 04:46:36
Nghe vậy, Tiểu Triệu vội vàng lắc đầu,
Anh đừng khách sáo với em như vậy.
Có điều, em vẫn phải bí mật tiết lộ kết quả cuối cùng cho anh biết, tình tiết phạm tội của Trang Nhân rất nghiêm trọng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ...
két!
Tiểu Triệu ra dầu cắt cổ, dù không nói rõ thì mọi người cũng hiểu, Trang Nhân gần như chắc chắn sẽ bị xử tử hình.
Lôi Duệ Tu cười thản nhiên, ngay cả thái độ của ba người kia cũng rất hờ hững.
Chỉ có thể nói là Trang Nhân gieo gió gặt bão, không đáng để thương hại.
Bà ta không chỉ hại hai đứa nhỏ nhà họ Ôn, mà còn hủy hoại bao gia đình bị tan vỡ vì hành vi buôn bán ma túy của mình.
Sau khi chào tạm biệt Tiểu Triệu, nhóm Nghiên Thời Thất lần lượt đi tới ven đường, vừa định lên xe thì thấy bóng dáng cuống quýt của Đoan Mộc Lam Nhã từ sân Cục Cảnh sát Tam Hoàn lao ra.
Tiểu Thất, con chờ một chút...
Bà vừa lên tiếng liền gọi tên Nghiên Thời Thất.
Nghiên Thời Thất đứng cạnh cửa xe, quay đầu lại, đón ánh mắt của Đoan Mộc Lam Nhã.
Đáy mắt cô bất chợt dao động.
Trước đây, thậm chímới tối qua thôi, đối diện với bà tại gia tộc Đoan Mộc, Nghiên Thời Thất ít nhiều đều có thể cảm nhận được sự ngăn cách xa lạ giữa hai mẹ con bọn họ.
Kể cả khi được ràng buộc bởi quan hệ máu mủ, thì thực tế giữa bọn họ vẫn còn có một Ôn Thi Diên.
Giờ này phút này, cô nhìn Đoan Mộc Lam Nhã chạy về phía mình, động tác nôn nóng không che giấu nổi vẻ hoảng loạn.
Bà đứng vững lại, hơi thở dồn dập, đôi mắt đỏ rực nhìn Nghiên Thời Thất, nước mắt lại một lần nữa dâng lên.
Bà nhếch môi muốn nói, một lúc lâu sau mới khó nhọc mà thốt ra một câu:
Tiểu Thất, mẹ có lỗi với con!
Đoan Mộc Lam Nhã nói với giọng điệu rất trịnh trọng, lần đầu tiên trong ánh mắt tràn ngập sự day dứt và tự trách.
Đoan Mộc Lam Nhã mím môi, thử vươn tay ra kéo Nghiên Thời Thất lại từng chút một,
Tiểu Thất, xin lỗi con.
Mẹ không biết nhìn người, để con phải chịu thiệt thòi.
Bà nói liên tiếp hai cầu xin lỗi, cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng lại khó nén nỗi bị ai.
Nghiên Thời Thất cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị Đoan Mộc Lam Nhãnắm, mỉm cười nói,
Mẹ không cần phải xin lỗi đầu.
Thật ra trong tất cả mọi chuyện, mẹ không làm gì sai cả.
So với cảm xúc kích động của Đoan Mộc Lam Nhã, Nghiên Thời Thất lại tỏ ra rất bình tĩnh.
Nghe vậy, Đoan Mộc Lam Nhã nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực, nghẹn ngào hỏi,
Tiểu Thất, con có thể tha thứ cho mẹ được không? Tha thứ cho ba và ông nội của con nữa.
Chúng ta đều bị lừa gạt, chưa từng có ý định không đón nhận con.
Con biết.
Nghiên Thời Thất cười nhạt gật đầu,
Con không giận, nói gì đến tha thứ hay không.
Ngược lại, chị Tranh Tranh phải chịu nhiều thiệt thòi hơn con.
Mẹ...
sao còn không mau đến gặp chị ấy?
Đoan Mộc Lam Nhã nghe thấy lời gợi ý của cô thì lập tức đảo mắt nhìn sang Ôn Tranh đứng bên cạnh xe ở cách đó không xa.
Bà khẽ siết mạnh bàn tay của Nghiên Thời Thất.
Vừa buông tay cô ra, bà lập tức bước tới trước mặt Ôn Tranh, rồi ngay sau đó ôm chầm lấy cô, khóc nức nở:
Tranh Tranh, xin lỗi, xin lỗi con, là mẹ có lỗi với con!
Đoan Mộc Lam Nhã thút thít xin lỗi, đau lòng khôn xiết.
Chưa từng có giây phút nào như bây giờ, bà cảm thấy mình ngu ngốc hơn bao giờ hết.
Lúc Tiểu Thất xuất hiện, tại sao bà lại do dự cơ chứ? Lúc biết Ôn Tri Diên không phải là con của mình, tại sao bà lại không nỡ buông tay?