Chương 846: Nhan sắc thần tiên gì thế này?!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 635 chữ
- 2022-02-12 04:24:34
Mẹ kiếp!
Thương Lục hùng hổ mắng chửi, hỏi ngược:
Tần Tử, chú bảo anh đến là muốn phá vỡ quy tắc của anh à?
Tần Tử là tên năm đó Tần Bách Duật dùng trong suốt quá trình chữa bệnh ở nước ngoài.
Tần Bách Duật hờ hững ngoảnh lại, vẻ mặt vô cảm,
Đối với tôi mà nói, cô ấy còn quan trọng hơn mạng sống!
Khuôn mặt tuấn tú của Thương Lục thay đổi dữ dội.
Anh ta quen Tấn Tứ mười năm, chưa từng thấy đối phương coi trọng ai như vậy, chưa từng có! Thương Lục nghĩ, rốt cuộc là người phụ nữ thế nào mà có thể khiến Tần Tứ lạnh như băng tuyết trước mắt
cúi đầu chịu thua
?! Cuối cùng, vì chiếc SSC North America phiên bản giới hạn duy nhất toàn cầu, Thương Lục đành thỏa hiệp.
Chưa đầy mười phút, Tần Bách Duật chỉ dùng một cú điện thoại đã giải quyết xong mọi chuyện về chiếc xe nước ngoài hoành hành trên đường phố Lệ Thành, ngay cả tin tức cũng nhanh chóng bị gỡ xuống, không còn bất cứ dấu vết nào.
Trong hành lang phòng bệnh, mặt mũi Thương Lục vẫn sa sầm.
Anh lái chiếc SSC đến bằng cách nào?
Trên đường, Tần Bách Duật hỏi Thương Lục.
Nghe vậy, Thương Lục đưa tay vuốt tóc rối trước trán,
Vận chuyển bằng du thuyền của nhà Hoắc Minh.
Tần Bách Duật dừng bước, nhìn anh ta đắm đắm, không lên tiếng.
Trước phòng bệnh, còn chưa vào trong, Thương Lục đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Nghiên Thời Thất,
Tranh Tranh, anh Tư đi đâu rồi?
Chị không rõ, ban nãy thấy cậu ấy ra ngoài cùng bác sĩ.
.
Ôn Tranh đang thu dọn đồ đạc chợt ngừng lại,
Hôm qua em cố ý không nói chuyện mang thai với ông ngoại phải không?
Thương Lục chấn động, bất giác nhìn về phía Tần Bách Duật.
Trước kia ở nước ngoài, họ còn cho rằng Tấn Tứ không dùng
được! Ban đầu họ nghĩ đó là vì chứng bệnh của anh gây ra.
Sau này bệnh đã chữa khỏi mà cũng không thấy anh có bất kì hành động nào.
Bây giờ hay rồi, người này đi bốn năm, không chỉ có vợ, còn sắp có con.
Mạch suy nghĩ của Thương Lục đang quay cuồng mãnh liệt như nước sông, thì giọng nói của Nghiên Thời Thất lại truyền đến qua khe cửa,
Không phải không muốn nói cho họ, mà là...
em sợ sẽ khiến họ thất vọng.
Nghe vậy, trong lòng Ôn Tranh rất khó chịu.
Cô đặt món đồ trên tay xuống, bỗng thở dài rồi tiến về phía trước,
Em yên tâm, đứa bé sẽ không sao đâu.
Ôn Tranh có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Có lẽ chính bản thân em gái cũng không chắc chắn liệu đứa bé có bình an hay không, nếu nói cho nhà ông ngoại biết, nhỡ đứa bé không thể lớn khôn, e rằng họ sẽ mừng hụt.
Nghiên Thời Thất giấu đi nỗi buồn trên mặt, nhoẻn miệng cười,
Em cũng tin đứa bé sẽ ổn.
.
Lời tới đây, Ôn Tranh mím môi không nói thêm, sợ sẽ làm em gái buồn thêm, tiếp tục thu dọn hành lí.
Tiểu Thất, đừng sợ, chị sẽ ở bên em.
Tần Bách Duật đứng ngoài cửa, khẽ thở dài,
Vào thôi.
Anh đẩy cửa vào, Nghiên Thời Thất nghe được tiếng động, vừa thấy anh liền mỉm cười,
Sao anh đi lâu thế.
Cô vừa dứt lời thì khuôn mặt đẹp kinh người có lực tấn công siêu mạnh của Thương Lục ló ra từ cánh cửa.
Vừa nhìn rõ dung mạo của đối phương, Nghiên Thời Thất không kìm nổi mà nheo mắt.
Ôn Tranh lập tức đờ đẫn! Nhan sắc thần tiên gì thế này?!