Chương 878: Con bé không nhìn thấy gì nữa!
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 572 chữ
- 2022-02-12 04:29:42
Liên Trinh thấy khó hiểu.
Nhìn cổ liên tục cau mày, anh hơi lo lắng,
Sắp năm giờ rồi, cháu bỏ thuốc từ mười giờ sáng.
Cách đám đông, anh trông thấy Liên Trinh điên cuồng đập cửa phòng thí nghiệm.
Đây là lần đầu tiên Liên Trinh ba mươi lăm tuổi mất hình tượng trước mặt tất cả mọi người.
bật đèn à?
Trước mắt cô tối đen như phủ sương, không thấy bất cứ thứ gì.
Lời cô nói khiến Liên Trinh sợ hãi.
Tiểu Thất!
Liên Trinh vô cùng lo l6ắng, muốn dìu cô dậy, nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến bả vai, thì câu nói kế tiếp đã đánh tan lòng can đảm của anh.
Cậu Út, tối 5quá, cậu không...
Liên Trinh chăm chú quan sá3t nét mặt của cô,
Cháu sao thế?
Khoảnh khắc rèm mi hé mở, Nghiên Thời Thất thẫn thờ.
Cô quên trả lời câu hỏi của Liên Trinh, cứ9 nhìn đăm đăm về phía trước, hồi lâu sau mới chậm chạp giơ hai tay lên, nhìn trái nhìn phải.
Mọi người rầm rộ đi ra, dồn dập truy hỏi.
Họ quen biết bác sĩ Liên đã lâu, chưa từng chứng kiến dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi như vậy của anh.
Mặc kệ lời cảnh cáo ban đầu của Thượng Lục, anh nện cửa rầm rầm,
Thương Lục, Thương Lục...
Tiếng hét thất thanh của anh khiến những nhân viên khác trong Viện Nghiên cứu chú ý.
Anh ngước mắt nhìn đèn vô khuẩn trên đỉnh đầu, cúi người ghé sát lại gần Nghiên Thời Thất, huơ tay trước mắt cô, run giọng hỏi:
Tiểu Thất, cháu trông thấy cậu không?
Dứt lời, Nghiêm Thời Thất im lặng.
Hóa ra cô thật sự không nhìn thấy gì.
Ông trời đã định sẵn cô phải biến thành người mù ư?! Liên Trinh cuống cuồng.
Anh nháo nhào chạy ra khỏi phòng vô trùng, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới cửa phòng thí nghiệm.
Có lẽ tiếng kêu quá dữ dội của Liên Trinh đã làm ảnh hưởng tới Tần Bách Duật đang gọi điện trong phòng hút thuốc.
Anh vội vã cúp máy, khoan thai bước tới.
À,8 đến lúc rồi.
Nghiên Thời Thất từ từ mở mắt, không hiểu sao cô lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Anh xoay mũi chân, đi như bay về phía phòng vô trùng.
Thậm chí còn không kịp mặc đồ vô trùng, Tần Bách Duật mang theo mùi thuốc lá, đẩy cửa bước vào.
Cô chậm chạp buông thõng tay, không lên tiếng, nhắm mắt lại, cõi lòng trống rỗng.
Sao tới ngày cuối cùng lại không nhìn thấy.
Tần Bách Duật nhanh chóng đến gần, dùng chất giọng vững vàng xoa dịu bầu không khí căng thẳng,
Sao thế?
Liên Trinh ngoảnh lại, đáy mắt giăng tơ máu.
Anh nghiến răng, gằn từng chữ,
Con bé không nhìn thấy nữa!
Câu nói này khiến khí thế trên người Tần Bách Duật đột nhiên trở nên vô cùng kinh khủng.
Nghiên Thời Thất nằm trên giường giật mình vì hành động của anh.
Cô nhắm nghiền mắt, nghiêng đầu, nở một nụ cười nhạt nhòa,
Anh Tư..
Cô không nói tiếp! Thật ra nghe thấy tiếng la ó của cậu Út, cô muốn đi ngăn cản, nhưng lại sợ mình bị thương.
Cô không nhìn thấy gì, không dám xuống đất, không dám mở mắt, sợ vấp ngã sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Tiểu Tần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.