Chương 993: Có lẽ là em nghĩ nhiều rồi
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 714 chữ
- 2022-02-12 04:39:48
Có điều, Tiểu Thất hỏi như vậy thì đương nhiên là đã phát hiện ra được chuyện gì rồi.
Ngay sau đó, Nghiên Thời Thất nghiêm nghị đ8áp,
Lúc đi ra khỏi phòng khách, em phát hiện cửa sổ mở ra một khe nhỏ, mà cái khe nhỏ đó vừa khéo chĩa vào bụng Ôn Tri Diên.
Tần Bách 3Duật nheo mắt lại,
Biết đâu là do người giúp việc mở.
Nghiên Thời Thất lắc đầu,
Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy.
Ôn Tri Diên cũng không xa lạ gì đường đi lối lại trong biệt thự Đế Cảnh, vịn tường đi về phía phòng tập thể hình, dè dặt cẩn thận từng li từng tí.
Cửa phòng tập thể hình khép hờ.
Cô ta bước đến, ánh mắt lóe lên, nghiêng tai lắng nghe.
Thế nhưng, một giây tiếp theo, cửa phòng bị người mở ra, còn kèm theo tiếng gầm khẽ cố nén giận dữ của Lãnh Dịch Diêm,
Anh Tư, nếu anh không chịu giúp em, thì chúng ta không cần nói thêm chuyện gì nữa đâu!
Ôn Tri Diên bị động tác mở cửa của Lãnh Dịch Diêm hù dọa.
Ngay cả trong lúc nói chuyện, cô ta cũng co rúm lại mấy lần.
Thấy vậy, Lãnh Dịch Diêm nhìn về phía cô ta với ánh mắt đầy lo lắng, cúi người xuống bế cô ta lên.
Ôn Tri Diên ôm bụng, sửa sang lại nếp gấp quần áo rồi chậm rãi bước xuống giường.
Cơn chóng mặt ập tới, suýt làm cho cô ta ngã nhào xuống đất.
Nhưng chị Ba kh9ông hề cho người giúp việc đi quét dọn.
Mà vừa rồi Lãnh Dịch Diêm lại bế cô ta đi thẳng vào phòng dành cho khách.
Cô ta lắc lắc đầu, đi từng bước về phía trước, không ngừng thì thào gọi,
Anh Diệm...
Nhưng không có ai đáp lại.
Cô ta mở cửa ra.
Ánh đèn sáng ngời bên ngoài hành lang bất chợt chiếu vào mắt, khiến cô ta không mở mắt ra được.
Gần như chỉ một giây sau, Ôn Tri Diên dời mắt, ôm bụng, dựa vào người Lãnh Dịch Diêm, giọng nói tỏ ra rất yếu ớt,
Anh Diêm, hai anh đang nói chuyện gì vậy?
Giữa anh và anh ấy chẳng có chuyện gì để nói cả.
Dứt lời, Lãnh Dịch Diêm nhìn xuống cô ta,
Sao em lại ra đây?
Em đau đầu, còn cả lạnh nữa...
Ôn Tri Diên không hề giả vờ.
Khuôn mặt cô ta đỏ bừng như bị sốt, cả người cũng lạnh run.
Cô ta vỗ vỗ lên trán, bụng vẫn đau rát như trước.
Không biết tại sao mà nhiệt độ trong phòng rất thấp, khiến cô ta cảm thấy cả người lạnh thấu xương.
Đúng tám giờ tối.
Ôn Tri Diên từ từ tỉnh lại.
Có lẽ.6..
là em nghĩ nhiều rồi.
Dứt lời, cô bưng cốc sữa lên uống, đôi mi cụp xuống chấp chới.
Cô ta hốt hoảng né sang bên cạnh, nhân tiện nhìn vào trong phòng.
Bóng dáng cao lớn đứng yên tại chỗ, phóng tầm mắt u ám sâu kín nhìn về phía cô ta.
Có phải là người bình thường kh5ông hiểu về y học đều sẽ ngộ nhận như thế này không? Vậy cánh cửa sổ hé mở kia lại mang ý nghĩa gì?
Cô ta dừng lại, nhắm mắt vài giây rồi mới vịn vào vách tường quan sát bốn phía.
Vài giây sau, cô ta dường như nghe thấy tiếng động vang lên từ phòng tập thể hình.
Trong mắt cô ta hiện vẻ mơ màng.
Trong phòng khách tối đen, khó nhìn rõ được vật gì.
Lúc quay lại phòng khách, cậu ta còn không quên trách cứ:
Bác sĩ đã dặn em đừng đi lung tung còn gì.
Trong hành lang nhiệt độ thấp, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Ôn Tri Diên vùi vào ngực cậu ta, vốn định nói nhiệt độ trong phòng còn thấp hơn, nhưng lại sợ khiến cậu ta bực mình, bèn cụp mắt xuống, đổi giọng nói,
Xin lỗi, để cho anh lo lắng rồi.
Cuộc trò chuyện này giữa bọn họ không khác gì một đôi yêu nhau rất bình thường.
Tần Bách Duật đứng bên trong phòng tập thể hình, khoanh tay nhìn theo bóng lưng của bọn họ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.