• 3,970

Chương 1148: Xuống lầu không đường, lên lầu nguy hiểm


Lúc này chú Lê quay đầu lại liếc nhìn tôi, lập tức quyết đoán nói:
Đi thang bộ!!


Nhưng vấn đề là trước đó tôi k8hông hề thấy tầng này có cầu thang ở đâu? Quả nhiên, sau khi tìm hết một lượt chúng tôi cũng không phát hiện ra được cầu3 thang đi xuống, nhưng khiến người ta không thể tưởng tượng là, ở một khúc ngoặt hành lang lại có cầu thang đi lên?!
Nếu không phải ngay lúc đó tình huống khẩn cấp thì suýt nữa tôi đã mở miệng chửi đổng lên rồi, đây là do cái tên nã6o úng nước nào thiết kế ra hả? Nhưng trước mắt, tôi thật sự không còn thừa sức để phí phạm vào chuyện mắng người này nữa5.

Mặt mày chú Lê u ám, nhìn chằm chằm cái cầu thang chỉ có thể lên không thể xuống này một lúc, đột nhiên cười lạnh:
Là có người muốn mời chúng ta đi lên đây mà! Cách gặp khách này đúng là độc đáo thật nhỉ?
Tôi ở bên nghe mà chẳng hiểu ra sao, không biết lời này của chú Lê có ý gì, nhưng vì lo lắng nếu còn tiếp tục ở lại sẽ xảy ra chuyện gì chúng tôi không thể đối phó, nên sốt ruột nói với chú Lê:
Bây giờ làm sao đây? Nếu không mình nhảy ra từ cửa sổ đi thôi!

Chú Lê nghe vậy thì quay đầu trừng mắt liếc tôi:
Cháu điên à! Ở đây là lầu ba, với tình trạng này của Đinh Nhất, nếu ba chúng ta nhảy từ đây xuống không phải là toàn quân bị diệt sao?

Lúc này tôi mới nhớ ra giờ chúng tôi đang ở lầu ba, đúng là càng gấp càng làm sai, sao lại quên mất chuyện này chứ? Nhưng trước mắt chúng tôi xuống lầu không đường, lên lầu nguy hiểm, thật sự là làm tôi sắp phát điên rồi. Hơn nữa còn kéo dài tiếp nữa, sức lực của tôi cũng sắp cạn rồi, đến lúc đó mà gặp phải nguy hiểm gì đó thì muốn chạy cũng không chạy nổi! Vì thế tôi tạm thời dựa nửa người vào tường, giảm bớt sức nặng trên người một chút.
Chú Lê quay đầu lại nhìn sang tôi, tôi đoán chú cũng nhận ra tôi không kiên trì được thêm thời gian dài nữa, vì thế chú đành phải lấy la bàn trên người ra, chuẩn bị làm đầu tàu gương mẫu đi lên lầu. Chú đi được hai bước, đột nhiên như nhớ ra cái gì, rồi quay đầu bảo tôi:
Trước tiên cháu ở đây trông Đinh Nhất, chú lên lầu gặp đối phương thử, nếu nửa tiếng sau chú còn chưa xuống, vậy cháu vác Đinh Nhất nhảy lầu đi!

Nhảy... Nhảy thật á? Nếu lỡ như ngã chết thì sao?
Tôi kinh ngạc nói.
Chủ Lê đã bước lên vài bậc thang, nghe tôi nói thế thì quay lại khẽ mỉm cười với tôi:
Vậy phải xem cháu chọn chết ở trong này hay chết ở bên ngoài.
Nói xong chủ sải bước lên cầu thang.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng chú Lê biến mất chỗ cầu thang, vẻ mặt bàng hoàng, bởi vì bất kỳ cách chết nào tôi cũng không muốn chọn! Trên thực tế, với loại tình huống thế này, chúng tôi tách nhau ra hành động là điều tối kỵ. Nhưng giờ Đinh Nhất bất tỉnh nhân sự, tôi biết chú Lê làm vậy là muốn liều cho tôi và Đinh Nhất một cơ hội chạy ra bên ngoài. Lúc này tôi đã thầm mắng con yêu tinh gia Trang Hà mười ngàn lần! Xem ra về sau với mức độ đáng tin cậy của những lời anh ta nói, tôi đều phải dè chừng vài phần mới được! Nhưng giờ đã đến nước này, nói cái gì cũng đã muộn, trước mắt tôi chỉ hi vọng là đối phương không phải đối thủ của chủ Lê, hoặc là... tôi có thể liên hệ với chú họ?
Nghĩ đến đây tôi bèn lấy di động ra xem, nhưng lòng lập tức như tro tàn. Xem ra tín hiệu di động ở đây đã bị chặn, khả năng tìm chú họ cầu cứu không lớn. Thời gian trôi qua từng giây từng phút... Tôi vô cùng hi vọng chú Lê có thể chạy xuống cầu thang vào lúc này và nói với tôi rằng chú ấy đã xử lý xong hết thảy rồi! Ai ngờ ba mươi phút trôi qua, bóng dáng chú vẫn không xuất hiện trên cầu thang.
Nhưng vừa nhớ đến những gì chú đã nói, nếu sau ba mươi phút mà chú còn chưa quay trở lại, chẳng lẽ tôi phải vác Đinh Nhất nhảy xuống lầu thật?! Hiện tại đã đến giờ, chẳng lẽ tôi và Đinh Nhất chỉ có thể đi một con đường này thôi ư?

Sau đó tôi cõng Đinh Nhất nhìn ngó xuống dưới lầu, thấy cái sân bên dưới trở nên đen ngòm, lúc trước đèn đuốc sáng trưng, giờ này đều biến mất hết cả. Thế cho nên tôi không nhìn rõ lắm mặt đất dưới lầu có chất liệu gì. Nếu là mặt cỏ hoặc cây cối tất nhiên là tốt, nhưng lỡ như là nền xi măng, hoặc xui xẻo hơn nữa là còn có đá tảng hay pho tượng linh tinh gì đó... Thế thì tôi và Đinh Nhật đúng là chết thế nào cũng không biết.

Ngay khi tôi do dự không biết có nên nhảy xuống hay không, lại đột nhiên nghe thấy một giọng nói thong thả vang lên phía sau mình:
Sao ngài Trường phải khổ vậy chứ? Ngài là khách quý chúng tôi mời đến, muốn đi đến đầu nói một tiếng là được rồi mà!


Tôi nghe tiếng quay phắt lại, phát hiện đó là người đàn ông dẫn chúng tôi lên lầu trước kia. Tuy trên mặt ông ta vẫn treo nụ cười tiêu chuẩn, nhưng lúc này thoạt nhìn lại quái dị khiếp người một cách khó nói.
Bạn của tôi đâu?
Tôi lạnh lùng hỏi. Người đàn ông khẽ mỉm cười và đáp:
Hiện giờ ngài Lê đang ở trên lầu nói chuyện với phu nhân nhà tôi, phu nhân bảo tôi xuống dưới mời hai vị cùng lên lầu...
Tôi thấy mặc dù người đàn ông này nói năng khách sáo, nhưng giọng điệu lại không cho phép phản đối, bây giờ Đinh Nhất ngủ say không tỉnh, một bàn tay của tôi lại tạm thời tàn phế, dưới tình huống kiểu này nếu làm căng chỉ sợ không chiếm được lợi.

Vì thế tôi đành phải ra vẻ bất đắc dĩ trả lời ông ta:
Được, dẫn đường đi!


Người đàn ông kia nghe xong đầu tiên là nhìn thoáng qua Đinh Nhất trên lưng tôi, sau đó rất thân thiết nói với tôi:
Tôi thấy ngài Trương vẫn nên đi thang máy cùng với tôi đi!
Tôi nghe vậy thầm nổi giận! Vừa rồi lúc chúng tôi muốn xuống lầu thì thang máy không mở, giờ này bảo chúng tôi lên lầu, thang máy lại có thể dùng được rồi? Đây rõ ràng là muốn dẫn dắt chúng tôi chui vào bẫy mà!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.