• 3,220

Chương 1151: Không ham không muốn


Tất cả rơi vào đường cùng, tôi đành phải đột ngột dùng sức nắm chặt bàn tay bị thương, lập tức một cơn đau thấu tim làm tôi bỗng nhiên tỉn8h táo lại, sau đó gạt bàn tay ngọc nhỏ nhắn còn đang tùy ý làm bậy của phu nhân Kim trên người mình ra.

Phu nhân Kim sửng sốt, ng3ay sau đó liền cười khanh khách nói:
Chao ôi, không nhìn ra được đấy, định lực của nhóc nhà cậu cũng rất mạnh, chẳng lẽ cũng là thánh nh9ân nào chuyển thể ư!?

Phu nhân Kim nhìn tôi bằng ánh mắt hơi nghi ngờ trong chốc lát, rồi mới đáp lời một cách không tình nguyện lắm:
Không ngờ các cậu đúng thật là một đối, cải trắng tốt đều để heo ủi cả rồi...
Nói xong, bà ta lại cảm thấy dùng từ không phù hợp, sau đó thở dài với vẻ mặt đáng tiếc:
Đúng là đáng tiếc cho hai con chó săn nhỏ rồi!
Tôi nghe mà như có mười ngàn con ngựa chạy qua như điên trong lòng, còn may hiện giờ Đinh Nhất vẫn ngủ say không tỉnh như cũ, nếu không để anh ta biết tôi bôi nhọ anh ta như thế, có thể nào sẽ đuổi theo đánh tối hay không?! Lúc này phu nhân Kim thấy ánh mắt tôi lập loè, còn tưởng rằng tôi vì chuyện của Đinh Nhất mà rầu rĩ, vì thể nhẹ giọng an ủi tôi:
Ai bảo lòng chị đây mềm chứ, không chịu được nhất là tình nhân như các cậu chịu khổ! Cậu nói số mạng của hai người các cậu cũng thật không tốt, một người nguyên thần bị rách, một người bị người ta móc mất tinh phách!! Đúng là một đôi uyên ương số khổ mà!
Nghe được lời của phu nhân Kim, tôi thật sự là rất xấu hổ, nhưng mà cũng từ trong đó nghe ra một ít manh mối, đó chính là bà ta đã nhìn ra quả tinh phách Đinh Nhất bị mất kia bị ai móc đi! Nhưng ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, có thể móc đi tinh phách của Đinh Nhất chứ?
Chị à, chị có thể nói cho tôi biết, quả tinh phách kia của bạn tôi còn có thể tìm về được hay không?
Tôi nhìn vào mắt phu nhân Kim, hỏi rất chân thành.
Phu nhân Kim nghe xong thì khom người cẩn thận quan sát Đinh Nhất và nói:
Tinh phách của cậu ta bị một tên lợi hại móc đi, mà quả tinh phách này chuyển quản thất tình lục dục và một vài ký ức quan trọng... Nói thẳng ra là có người rút đi một phần ký ức của cậu ta, sau đó làm cậu ta biến thành một người không ham không muốn.


Vậy chị có thể nhìn ra là ai móc đi không?
Đây mới là vấn đề tối quan tâm nhất, bởi vì cho dù muốn tìm về cũng phải có cái tên chứ! Nếu cả tên này là ai cũng không biết, vậy không có khả năng tìm lại được rồi.
Đột nhiên, vào lúc này sắc mặt của phu nhân Kim lại trở nên hơi kỳ lạ, dùng một câu đã chặn họng tôi:
Nghĩ cũng đừng nghĩ! Quả tinh phách đó cậu căn bản không tìm lại được!
Sau khi nói xong bà ta lại xoa dịu tôi:
Cho nên cần gì cậu phải phí công nữa? Nghe lời chị, tuy rằng có thể thằng nhóc này không có thất tình lục dục gì đó, nhưng chị thấy cậu chắc đã sớm thành thói quen rồi mà! Có vài thứ... tìm về rồi, có thể chưa chắc là kết quả lúc ban đầu cậu muốn thì sao?

Tôi không có lòng dạ nói chuyện tào lao với bà ta ở đây, mà là lập tức truy hỏi bà ta vừa rồi tại sao nói 6Đinh Nhất mất một quả tinh phách? Phu nhân Kim thấy dáng vẻ tôi căng thẳng, vẻ mặt quan tâm, ấy thế mà hơi tin vào mấy lời ma quỷ mà tôi 5vừa nói, bà ta than nhẹ một tiếng và nói với tôi:
Thấy cậu si tình như vậy thì để tôi nói cho cậu biết đi! Thằng nhóc này mất một quả tinh phách, không ham không muốn đối với chuyện đời, ngửi thấy hương hoan hỉ của tôi cũng chỉ có thể ngủ say không tỉnh. Nếu nói cậu cong thì tôi tin, nhưng cậu ta lại trăm phần trăm không phải cong! Trừ khi là cậu yêu thầm cậu ta...

Tôi nghe xong thâm mắng trong bụng:
Bà mới là cong đấy! Cả nhà các người đều là cong!
Nhưng ngoài miệng vẫn phải giả vờ thâm tình nói:
Bảo sao anh ta vẫn luôn lạnh nhạt với tôi như vậy, nhưng làm sao chị thấy được anh ta thiếu một quả tinh phách? Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh ta không trúng hương hoan hỉ của chị sao?

Phu nhân Kim vừa định nói cho tôi biết làm sao bà ta thấy được:
Tất nhiên có thể nhìn ra, tôi...
Nhưng lại đột nhiên sửa lời nói:
Cậu đừng quan tâm tôi nhìn như thế nào, dù sao tôi có thể nhìn ra được!

Tôi lập tức cảm thấy cạn lời với tính tình của người phụ nữ này, nhưng rốt cuộc giờ vẫn ở trên địa bàn của người khác, bà ta biết rõ ràng từng chi tiết của tôi, nhưng đối với bà ta... ngoài ba chữ phu nhân Kim, chúng tôi hoàn toàn không biết gì khác cả.
Tuy nhiên nghe bà ta nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, tôi vẫn phải nhân cơ hội hỏi thăm thử tại sao Đinh Nhất lại mất một quả tinh phách? Cho dù không trông cậy phu nhân Kim và hồn cho mình, vậy cũng phải moi từ miệng bà ta ra thứ khác có ích.

Phu nhân Kim, chị nói Đinh Nhất thiểu một quả tinh phách, vậy chị có thể nhìn ra được là sao lại bị thiểu không? Còn có khả năng tìm lại được không?
Tôi hỏi liên tiếp hai vấn đề.
Ngẫm lại thật đúng là như vậy, lúc tôi mới vừa quen Đinh Nhất đã từng nghi ngờ, trước đây không phải tên này là hòa thượng của chùa miếu nào đi lạc chứ? Anh ta đều chẳng có hứng thú hay để bụng bất cứ chuyện gì. Thử hỏi người đàn ông nào không mê rượu không háo sắc đây? Đừng nói là tôi, ngay cả ông thầy bói già suốt ngày giả bộ ra vẻ tiên phong đạo cốt như chú Lê cũng không thể ngoại lệ, nhưng mà Đinh Nhất lại không thể...
Lúc này phu nhân Kim nói tiếp:
Nếu muốn tìm về quả tinh phách kia của bạn cậu, cách duy nhất chính là phải tìm được cái tên lúc trước đã móc đi tinh phách của cậu ta, bởi vì thứ này sẽ không có ai móc chơi, chắc chắn hắn có mục đích gì mới làm như vậy. Hơn nữa sau khi tinh phách rời khỏi cơ thể, chỉ cần kẻ mất phách bị người khác gọi ra tên của bản thân, tinh phách rời khỏi thể xác kia sẽ tự mình trở về... Nhưng nhìn tình trạng hiện giờ của cậu ta, chỉ e tinh phách kia nhất định đã bị tên đó trói lại rồi.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.