• 3,217

Chương 1164: Trang hà đưa hạt châu đi


So với Trang Hà và tiểu Kim thì
tôi
có một chút ưu thế, đó là tôi có thể không để ý an toàn của bọn họ, còn họ lại không thể 8không để ý an toàn của tôi. Vì thế mà sau mấy hiệp đánh, đám Trang Hà nhiều lần phải tránh đánh vào những chỗ hiểm của tôi, nh3ưng tôi thì muốn đánh thể nào cũng được...

Đinh Nhất đứng một bên không dám ra tay với tôi, bởi vậy mà đây là lần đầu t9iên từ lúc chào đời đến giờ, anh ta chỉ đứng bên cạnh làm
Đường trưởng lão
, không ngừng kêu tên tôi, để cho tôi mau tỉnh hồn6 lại.
Trang Hà nghe vậy lạnh lùng nhìn tôi, anh ta vẫn chẳng nói gì làm tốt nhất thời cảm thấy lòng càng thêm không chắc chắn. Nếu là trước kia, tôi với anh ta châm chọc đùa giỡn nhau mấy câu liền không sao, nhưng giờ thấy Trang Hà mặt không biểu tình, tôi lại không biết nên làm thế nào.
May mà lúc này chú Lề kịp thời giảng hòa, đem hạt châu đã gói kỹ trong tấm vải đỏ giao cho Trang Hà và nói:
Trước đó tôi không ngờ vật này lại có sức hấp dẫn lớn với tà ma xung quanh như vậy, giờ xem ra đúng là chúng tôi không thích hợp đưa vật này đến chùa, không bằng giao cho các cậu mang đi giúp.

Tôi tự biết mình đuối lý nên không dám nói thêm gì nữa mà nhìn trộm về phía Trang Hà, sắc mặt của con hồ ly già này cũng không tốt, xem chừng là thực sự tức giận, nếu không với cái miệng của anh ta đã mắng tôi lên bờ xuống ruộng rồi.
Thế là tôi húng hắng ho nhẹ một tiếng:
Này... Chuyện hôm nay là ngoài ý muốn, nếu vừa rồi cái tên chiếm thân thể tôi có nói những lời không nên nói... thì các anh cứ xem như hắn đang đánh rắm đi! Đừng coi là thật, cũng đừng nổi giận làm gì, mọi người đều không phải người bình thường, đừng vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà giận nhau, không đáng chút nào, có đúng không?

Vì không kịp phòng bị nên
tôi
bị va chạm với cái bóng đó, mấy người chú Lê thấy một cái bóng mơ hồ tách khỏi cơ thể tôi đáng tiếc rất nhanh cái bóng kia lại bị bắn ngược trở về. Sau cú va chạm, bóng người trước đó xuất hiện trong vầng sáng cũng nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa, mà cơ thể tôi đột nhiên cứng đờ, giống như bị cố định trên mặt đất...
Đinh Nhất thấy tôi đứng mãi ở đó không nhúc nhích, thì thận trọng đi tới trước mắt tôi và thử gọi tôi mấy câu, mí mắt của tôi lúc này hơi động đậy, dường như có phản ứng với tiếng gọi của anh ta. Đinh Nhất thẩm vui mừng, vội cao giọng gọi tên tôi.
Nhưng
tôi
đâu có dễ dàng đi vào khuôn khổ như vậy, có vẻ hạt châu này có sức hấp dẫn quá lớn đối với
tôi
, hoặ5c có thể nói là
tôi
không muốn bị nhốt trong một cơ thể mà không thể tự do điều khiển nữa.
Đinh Nhất ở bên cạnh gọi liên tục làm
tôi
hơi bực bội, bắt đầu nóng nảy sợ lại mất đi quyền khống chế thân thể.
Tôi
đột nhiên mất kiên nhẫn, không muốn tiếp tục dây dưa cùng đám Trang Hà nữa, liền lắc người thoát khỏi sự kìm kẹp của Trang Hà và tiểu Kim, phóng thẳng tới chỗ con trai mà vừa rồi bị Trang Hà đá sang bên cạnh.

Tối
dùng sức rất mạnh, nên dù còn chưa đụng tới con trai, lực đã làm vỏ của nó vỡ vụn... Trong khoảnh khắc đó, có vô số ánh sáng trắng túa ra từ vết nứt trên vỏ con trai, làm không gian ban đêm bừng sáng như ban ngày.
Tất cả mọi người có mặt ở thời điểm đó đều chủng lòng xuống, ai cũng cảm thấy nhất định là hạt châu này sẽ bị
tôi
nuốt mất! Ai ngờ ngay tại lúc này, trong vầng sáng chợt xuất hiện một bóng người, nghênh đón
tôi
đang nhào tới.
Một lúc sau, tôi mới dần dần tỉnh lại... Khôi phục như bình thường. Chú Lê thấy vậy, vội vàng dùng tấm vải đỏ bọc hạt châu vẫn còn sáng lấp lánh trên đất lại, rất sợ tôi vừa mới tỉnh hồn lại bị ánh sáng của vật này hấp dẫn thần trí. Lúc này Trang Hà và tiểu Kim cả người chật vật nhìn tôi chằm chằm, như thể họ sẽ nhào tới đánh tôi bất tỉnh bất cứ lúc nào. Thấy thế, tôi làm ra vẻ vô tội và nói:
Cái này không thể trách tôi được, đâu phải tôi đánh mọi người, hơn nữa, các anh cũng đánh tối mà.

Tiểu Kim nghe vậy thì xù lông, hét lên:
Ôi giời ơi! Chúng tôi như vậy mà gọi là đánh cậu à? Cùng lắm chỉ như gãi ngứa cho cậu thôi, mà bên cạnh còn có một con chó săn nhỏ không ngừng nhắc nhở đừng làm tổn thương cậu, ra tay nhẹ một chút... Thể chúng tôi thì sao? Đến mặt cũng bị cậu đánh lệch cả rồi đây này!

Trang Hà nghe vậy nhắm mắt thở dài một tiếng thật khẽ, như thể đang nuốt cơn tức giận trong lòng xuống... Thật ra thì tôi có thể hiểu được tâm tình hiện tại của Trang Hà, anh ta rất muốn đánh tôi một trận cho hả giận, nhưng anh ta biết chuyện này không liên quan gì đến tôi. Nhưng vừa nghĩ đến những lời tức ứa gan từ miệng tôi nói ra là anh ta lại thấy khó tiêu cơn giận này....
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.