• 3,221

Chương 1171: Hai nhân cách


Tôi theo bản năng dùng tay trái đỡ trán, nói:
Được rồi... Tôi biết mấy người các cậu là ai, nhưng tôi thật sự không nhớ rõ đã từng đánh nha8u với các cậu. Như thế này đi, nếu các cậu thấy không cam lòng, vậy cứ đánh tôi đi, tôi đảm bảo không đánh lại!
Tôi nói như thể làm bốn cậ3u này ra tay không được mà không ra tay cũng không xong. Thật ra lòng tôi cũng hiểu rõ, mấy cậu trẻ tuổi này chỉ chạy tới dọa tôi thôi, họ 9không thể nào thực sự ra tay với tôi được. Nếu hôm nay họ thực sự đánh tôi thật thì lại dễ, tôi lập tức sẽ từ
tình nghi phạm tội
trở thàn6h người bị hại
, bởi vậy tôi đoán bọn họ sẽ không dám đánh tôi đâu! Họ đều là những cậu trai trẻ vừa mới nhận công tác, chắc vì bốn người đ5ánh một mà phải vào viện cả, nên mới cảm thấy xấu hổ, nhân dịp còn ở bệnh viện, muốn qua gặp tôi.

Nhưng bọn họ nào biết, hôm đó thực ra không phải tôi đánh bọn họ! Nếu để cho tôi đánh với họ thì đừng nói là bốn đánh một, cho dù là một đánh một tôi cũng không phải là đối thủ của họ...
Bầu không khí căng thẳng một lúc, sau đó một cậu trong số họ chắt lưỡi, nói:
Không thú vị gì cả! Rút lui đi!
Một câu nói giọng Đông Bắc đứng phía sau phàn nàn:
Tại sao chứ! Thế chẳng phải lợi cho tên này à?! Anh nhìn mặt mũi mấy anh em chúng ta xem, ngày mai phải đi làm rồi, không biết sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo thế nào đây?
Tôi nghe mà cũng thấy xấu hổ thay mấy cậu cảnh sát này, nói mà xem, tôi cũng chẳng có thể trạng khỏe mạnh gì, chỉ cao một mét bảy mươi tám, bốn người trước mặt tôi đây có người nào không cao hơn tôi đâu? Ấy thế mà họ lại ăn thiệt thòi trong tay tôi. Trước đó Trang Hà và tên kia đánh nhau cũng từng bị lỗ vốn rồi, lúc ấy tôi còn tưởng do bọn họ băn khoăn, không muốn làm hại đến thân thể tôi nên mới không ra tay mạnh... Nhưng xem ra cũng không phải như vậy.
Chẳng trách lúc ấy vẻ mặt Trang Hà cực kỳ khó coi, chắc trong lòng anh ta cảm thấy, nếu
tôi
thật sự cùng bọn họ đánh một trận lớn, thì có khả năng anh ta và tiểu Kim đều không phải là đối thủ của
tôi
. Bốn cậu cảnh sát trước mặt này, tuy phải nằm viện mấy ngày, nhưng cùng lắm họ chỉ bị trầy da, không bị thương động đến gân cốt, những kẻ bắt cóc kia mới thực sự là thảm. Nghĩ kỹ lại thì thấy, mặc dù cái tên trong cơ thể tôi cực kỳ tà ác, nhưng hắn đối xử với đối thủ cũng không giống nhau, nhìn bốn cảnh sát này là biết hắn đã nương tay rất nhiều rồi! Nghĩ vậy, tôi bèn ngẩng mặt nói với mấy cậu nhóc ngốc này:
Thật ra thì... Tôi vẫn luôn nghi ngờ mình đồng thời có hai nhân cách khác nhau.
Mấy cậu này vừa nghe vậy quả nhiên rất hứng thú, từng người lập tức ngồi xuống bên giường tôi, mặt đầy nghi ngờ chờ tôi nói tiếp. Tôi vui mừng lắm, nếu bọn họ đã thấy hứng thú thì tôi cứ tiếp tục bị thối...
Thể là tội lỗi tất cả điểm mạnh ra, bắt đầu
nửa thật nửa giả
kể cho họ nghe... Đầu tiên tôi nói, thật ra tôi đã sớm phát hiện xung quanh mình thỉnh thoảng lại phát sinh một vài chuyện rất kỳ lạ, ví dụ như rõ ràng buổi tối tôi ngủ một mình trên giường, kết quả sáng hôm sau lại tỉnh dậy trên salon, hoặc có lúc tối hôm trước rõ ràng tôi đã chuẩn bị đồ ăn cho sáng hôm sau, nhưng hôm sau lại phát hiện đồ ăn đã bị mình ăn từ lúc nào.
Lúc này cậu cảnh sát to con nghe xong đưa ra đề nghị muốn vật tay cùng tôi, tôi xua tay lia lịa:
Không được, không được, tay tôi chẳng có chút sức nào cả đâu.

Những người còn lại đều dùng vẻ mặt
Cậu có ngốc không đấy
để nhìn cậu ta, sao mà bắt nhầm người được, sau đó phải có đến bảy, tám cảnh sát đến vậy lại mới bắt được tôi, dưới tình huống đó thì việc bắt nhầm người là không thể.
Đúng như tôi dự đoán, bị tôi tung hỏa mù một lúc, mấy cậu cảnh sát cũng bắt đầu từ từ tin rằng có thể tôi có một nhân cách khác đang cùng tồn tại, thế là mấy người họ ở lại buôn chuyện trong phòng bệnh của tôi đến tận tối, mấy cậu này rảnh rỗi thật đấy.
Mấy người họ nghe vậy đều trố mắt nhìn nhau, cuối cùng tôi vẫn bị cưỡng bách chơi vật tay với họ, kết quả dĩ nhiên không cần nói cũng biết, thằng nhóc kia cơ bắp cuồn cuộn, còn tôi dù căng tay lên vẫn yêu nhợt, làm sao có thể là đối thủ của cậu ta.
Mấy cậu cảnh sát kiểm tra bắp tay tôi, trên mặt ai nấy đều hiện lên vẻ nghi ngờ, cậu to con không tin nổi, nói:
Không thể nào? Tối đó, cả bốn người chúng tôi đều không ngăn được anh...
Nói xong, mặt cậu ta mờ mịt nhìn ba người còn lại:
Không phải là bắt lâm người chứ?

Cuối cùng, nếu không phải cảnh sát bên ngoài đổi ca vào thúc giục họ, thì họ vẫn chưa chịu rời đi đâu, vẫn còn tiếp tục thảo luận chuyện vì sao tôi lại có hai nhân cách.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.