• 3,970

Chương 1186: Mạng táng nơi rừng hòe



Nếu như với bọn chúng, người còn đáng giá hơn đồ vật thì sao? Ngài đấu tranh với tội phạm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có một hai kẻ thù nà8o?
Tôi nói không dè chừng chút nào.

Phó giám đốc Lý nghe vậy thì vẻ mặt cứng lại, trong nháy mắt, ánh nhìn lộ ra tia thô bạo, nhưng nga3y sau đó đã khôi phục bình thường. Tôi biết trong nháy mắt vừa rồi nhất định ông ta đã nghĩ ra cái gì đó, nhưng rõ ràng ông ta không muốn nói vớ9i tôi...

Tôi thấy vậy cũng không hề nói thêm gì nữa, xoay người cùng lên thuyền với Đinh Nhất, chuẩn bị cẩn thận tìm kiếm trong hồ chứa 6nước phạm vi trăm dặm này một lượt. Theo lý thuyết, nếu bọn trẻ chết đuối thật, thi thể chắc chắn sẽ không trôi quá xa, bởi vì nước ở đây gió êm5 sóng lặng, dưới nước không thấy một gợn sóng.
Anh lái thuyền đáp tiếng
Được
, sau đó đánh thuyền theo một vòng tròn lớn, chuẩn bị lái trở về. Nhưng ai ngờ đúng lúc này, đầu tôi đột nhiên có tiếng ong lên, tôi lập tức giật mình nhìn về khu rừng ở bờ đối diện, rồi hét to với anh lái thuyền:
Quay lại, đưa tôi lên bờ!!

Nghe thể, anh lái thuyền tốt bụng nhắc nhở tôi:
Vị trí này không tiến lên bờ, không khéo sẽ phải dính cả người đầy bùn

Tôi nói với anh ta:
Không quan trọng, anh nhanh đưa chúng tôi qua đấy, sau đó lập tức quay đầu đi đón Bạch Kiện, anh nói cho anh ta biết trong rừng cây ở bờ đối diện có phát hiện...

Các thuyền cứu hộ khác thấy chúng tôi lại một mạch lên phía trước, đều nhìn với ánh mắt kinh ngạc. Suy cho cùng, tôi ở trong mắt họ cũng không phải là nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp gì, chắc chắn đều cho rằng tôi liều mạng chạy lên đầu như thế chẳng lẽ là muốn bợ đỡ vị lãnh đạo nào đó?!
Tôi không rảnh để ý tới ánh mắt của những người này, mà tiếp tục nhắm mắt lại cảm nhận, rốt cuộc, việc tối có thể làm bây giờ chính là loại trừ khả năng dưới nước có thi thể...
Lúc này đã là đêm khuya, bởi vì tới vội vàng nên trên người tôi và Đinh Nhất đều ăn mặc áo thun quần đùi, lúc này đứng ở trên thuyền cứu hộ chạy bằng băng, đón gió nhẹ thổi vào mặt, mát mẻ vô cùng! Đinh Nhất thấy môi tôi bị lạnh đến tái xanh thì lo lắng nói:
Nếu không đi về trước đã, mặc thêm quần áo rồi quay lại.
Tôi lắc đầu đáp:
Đã đi được một nửa rồi, cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
May mà anh lái thuyền lấy từ bên dưới ra một cái áo phao, để tôi mặc tạm chắn gió. Tôi nhận lấy vừa định mặc vào, lại đột nhiên nghĩ đến Đinh Nhất còn chưa có, vì vậy tươi cười nói với anh lái thuyền:
Anh ơi, anh còn có dư thêm áo phao không?
Anh lái thuyền nói hơi khó xử:
Không có, chỉ còn một chiếc.
Mặt Đinh Nhất u ám nói:
Cậu mau mặc vào đi, tôi chịu lạnh giỏi hơn cậu...

Nghe vậy, lòng tôi cũng hơi cảm động, dù tôi biết đúng là Đinh Nhất chịu lạnh giỏi hơn tôi, nhưng chịu lạnh được không phải là không sợ lạnh. Đừng thấy bình thường Đinh Nhất đều làm như cái gì cũng không sao cả, nhưng tôi biết anh ta cũng chỉ là người phàm, trâu bò đến thế nào cũng là thân thể có máu có thịt.
Đinh Nhất thấy tôi cầm áo phao mà vẫn chưa mặc vào thì mất kiên nhẫn nói:
Mau lên, nghĩ cái gì thế? Một lát bị cảm thật giờ!

Tôi vội mặc ngay vào, khỏi phải nói, áo phao này lọt gió khắp nơi, dù vậy nhưng có còn hơn không... Chẳng mấy chốc đã sắp đến cuối khu vực hồ, tôi đã có thể nhìn thấy một khu rừng nhỏ ở bờ đối diện. Xem ra dưới nước đúng là chẳng có gì cả. Cho dù những người này bận bịu cả ngày lẫn đêm vẫn sẽ không tìm ra được gì! Vì vậy tôi quay đầu nói với anh lái thuyền,
Quay trở về đi.

Nhưng rõ ràng vùng nước cách lều trại gần nhất đều đã được tìm kỹ hết lượt, nếu bạn trẻ ở đây chỉ sợ đã tìm ra từ lâu rồi, nào còn cần chúng tôi đến giúp?
Thuyền cứu hộ đi lên phía trước được một đoạn, tôi bắt đầu nhắm mắt cảm nhận bên dưới nước. Nói thật... tôi chẳng cảm giác được cái gì. Tuy nhiên lúc này tôi chú ý tới những nhân viên tìm kiếm trên mặt nước, phát hiện bọn họ đã chia hồ chứa nước thành những ô vuông nhỏ, sau đó một chuyến ba người phụ trách một ô vuông, cứ như vậy trải thảm tìm kiếm... Còn vùng nước chúng tôi hiện đang đứng đã có người tìm thử từ trước rồi.
Theo lý thuyết, cách tìm kiếm dưới nước này đã là khoa học nhất rồi, nếu vẫn không tìm thấy thì vô cùng có khả năng là phía dưới vốn dĩ chẳng có cái gì cả. Tôi suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói với anh điều khiển thuyền, bảo anh ta lái thuyền lên đằng trước những nhân viên tìm kiếm kia đi, chúng tôi muốn xem xét kỹ trước bọn họ một bước rồi hẵng nói. Dù sao nếu khẳng định được vùng nước này không có gì cả, tất nhiên tôi cũng không cần thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.

Không phải mấy đứa nhóc ở dưới nước ư? Sao lại chạy đến rừng cây ở bờ đối diện chứ?
Anh lái thuyền khó hiểu hỏi.

Nhưng tôi không rảnh giải thích nhiều với anh ta, chỉ đành thúc giục:
Có phải mấy đứa trẻ kia hay không còn chưa biết, anh đi đón Bạch Kiện lại đây trước rồi nói.


Khi tôi và Đinh Nhất từ thuyền cứu hộ lên bờ thì phát hiện, quả nhiên anh lái thuyền không nói sai, hai chân chúng tôi mới vừa giảm xuống nước, bùn đã lún tới mắt cá chân. Cũng may lần này chúng tôi đi về phía bờ, cho nên bùn dưới chân càng đi càng nông, đến khi mặt đất dưới chân bắt đầu trở nên chắc chắn và khô hơn...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.