• 3,971

Chương 1224: Nửa đường bị cướp


Ngô An Ni im lặng mất một lúc rồi mới nói chầm chậm:
Được... Vậy buổi tối gặp.


Tôi thực sự không ngờ cô ấy lại đồng ý thoải 8mái như vậy, vì thế tôi lập tức vui vẻ quay đầu bảo Đinh Nhất:
Tối nay tôi đi ăn cơm với An Ni!
Đinh Nhất nghe vậy gật đầu, mặt khô3ng cảm xúc:
Chúc mừng cậu, rốt cuộc đã được như ước nguyện... Đã nghĩ ra muốn đi ăn ở đâu chưa?

Đầu tiên Ngô An Ni mỉm cười với tôi, sau đó hơi xin lỗi, nói:
Ngại quá, vừa rồi tạm thời có chút việc nên em đến trễ một chút.

Tôi nhún vai đáp rất rộng lượng:
Không sao đâu, anh cũng vừa đến không bao lâu... Đúng rồi, em muốn ăn gì?


Vâng...

Khi chúng tôi bước vào tiệm ăn nhỏ kia, phát hiện khách bên trong vẫn còn rất nhiều, chúng tôi đợi một lát mới có chỗ ngồi. Ngồi xuống rồi tôi nhìn ngó một lúc, phát hiện khách tới đây ăn cơm toàn là các cặp tình nhân, xem ra tôi chọn chỗ này không sai vào đâu. Dựa theo hướng dẫn trên mạng, tôi nhanh chóng gọi vài món ăn đặc sắc ở đây.
Cô ấy suy nghĩ và nói:
Thật ra em cũng không có món gì đặc biệt muốn ăn, hay là... nghe theo anh đi!

Cô nàng này lại ném vấn đề về cho tôi, thế là tôi cười và bảo:
Vậy thì chúng ta đến quán
Bếp riêng Tiểu Nhị đằng trước nhé? Trên mạng nói đồ ăn của tiệm đó có hương vị rất ngon...

Lúc này tôi mới nhớ ra vừa 9rồi sao không hỏi xem người ta muốn ăn cái gì chứ? Đúng là chẳng có tí kinh nghiệm chiến đấu nào cả! Có điều nếu là lần đầu tiên tôi 6và cô ấy chính thức đi ra ngoài ăn cơm, tất nhiên không thể chọn chỗ quá qua loa. Nếu không sau này khi chúng tôi nhớ lại ngày hôm na5y, chỉ e sẽ bị cô ấy oán trách không thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi định đưa cô ấy đến một tiệm ăn nhỏ gần đại học Y tên là
Bếp riêng Tiểu Nhị
, trên mạng nói khung cảnh ở đó đẹp, đồ ăn cũng có tiếng khá ngon. Cứ như vậy vừa không thể hiện cố tình quá mức, lại cách trường học cô ấy rất gần. Hơn nữa tôi còn xem nhận xét trước ở trên mạng, biết tiệm ăn nhỏ kia có món ăn nào đặc sắc nhất, không đến mức lúc gọi món ăn bị luống cuống... Chỉ là bây giờ vẫn chưa biết cô nhóc kia thích ăn khẩu vị thế nào? Đinh Nhất thấy tôi ra vẻ nghiêm túc tra đông tra tây ở trên mạng thì buồn cười, nói:
Cậu đi ăn cơm với con gái đấy à? Hay là chuẩn bị đi tham gia phỏng vấn hả?!
Tôi trừng mắt lườm anh ta:
Anh biết cái gì, có một số việc cần phải chuẩn bị kỹ, như vậy mới có thể xử lý kịp lúc gặp khó khăn...
Nói xong những lời này, lòng tôi cũng cảm thấy có phải mình hơi quá căng thẳng hay không? Trước kia lúc đi học cũng không phải chưa từng cua gái, ăn một bữa cơm mà thôi, đến mức phải chuẩn bị đầy đủ như vậy sao? Đến tối, Đinh Nhất chở tôi đến cổng trường đại học Y, sau đó nhìn giờ và nói:
Hai người ăn một bữa cơm, cộng thêm đi dạo phố... Ba tiếng chắc là đủ rồi nhỉ? Bây giờ là bảy giờ, đúng mười giờ tôi trở lại đây đón cậu.

Tôi tính thử thời gian thấy cũng cỡ đó, vì vậy gật đầu đáp lời anh ta:
Ừ,mười giờ đúng tôi sẽ quay lại đây chờ anh.
Đinh Nhất nghe xong thì nhấn chân ga đi trước... Tôi nhìn theo đèn đuôi xe của anh ta, trong lòng thấy hơi áy náy một tí, cảm thấy bản thân bỏ mặc Đinh Nhất một mình đi tán gái có phải hơi không có lương tâm hay không?! Nhưng lúc này dắt anh ta theo thực sự là không thích hợp lắm nhỉ?
Vì vậy tôi ôm lòng áy náy một cách lạ lùng đối với Đinh Nhất... đứng ở cổng đại học y chờ Ngô An Ni. Hôm nay cô nhóc này mặc một cái quần yếm rất tinh nghịch, chải một búi tóc tròn đáng yêu, tôi chỉ nhìn thoáng qua mà nhịp tim đã hơi tăng tốc.
Sau khi đồ ăn lên đủ, tôi ân cần giới thiệu cho cô ấy đặc điểm của những món ăn này, không ngừng tìm chuyện để nói, nhưng không biết tại sao cô ấy luôn rất ít nói, giống như có tâm sự. Tôi hơi lo lắng hỏi:
Sao thế? Vẫn buồn vì chuyện trong nhà à?

Ngô An Ni cười đáp lại tôi:
Thật ra cũng không có gì mà buồn, trên cơ bản chuyện đã kết thúc, tất cả di sản của bố em cũng đã sang tên hoàn tất rồi, cho dù những người bên nhà bà nội có đến mấy lần cũng vô ích, bởi vì bất kể về tình về lý, bọn họ đều không chiếm được lợi lộc gì.
Nghe xong, tôi cũng thấy an tâm hơn, nhưng vẫn không yên lòng về những kẻ kia cho lắm, vì vậy tôi bèn duỗi tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy và nói:
Trong khoảng thời gian này, nếu không có việc gì thì em vẫn đừng nên ra khỏi khuôn viên trường, có việc cứ gọi điện thoại cho anh, anh đi cùng em...


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.