Chương 1226: Di sản mười triệu
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1211 chữ
- 2022-02-09 03:56:15
Lão Triệu thấy tôi đau thật, đành phải thở dài bảo:
Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, phía Chiêu Tài anh giúp em che giấu trước, nhưng có thể giấu b8ao lâu... Vậy phải xem vận may của thằng nhãi nhà em.
! Lão Triệu và chủ nhiệm Tần đi rồi, tôi vội túm lấy Đinh Nhất hỏi:
An Ni thế nào rồ3i?
Đinh Nhất rất bất đắc dĩ liếc nhìn tôi và nói:
Cậu nằm thành thật cái coi! Cô ấy đã trở về ký túc xá an toàn, trước khi cậu chư9a xuất viện sẽ không ra khỏi cổng trường một bước. Cậu yên tâm dưỡng thương cho khỏi đi!
Có điều chú Lê giận thì giận, nhưng vẫn dặn dò tôi mấy ngày nay phải nghỉ ngơi đàng hoàng, đứt gân gãy xương nằm một trăm ngày, không dưỡng cho khỏi thì về sau tới ngày trời âm u hay đổ mưa sẽ chịu khổ! Tất nhiên là tôi luôn miệng đồng ý, không dám nhiều lời một câu vô nghĩa nào.
Chủ Lê đi rồi, Bạch Kiện và Viện Mục Dã đẩy cửa vào, bọn họ vừa thấy dáng vẻ tôi đeo đai cố định một cách thảm hại, đều nở nụ cười xấu xa...
Yo! Đúng là nứt xương thật! Nghe nói tối hôm qua cậu một mình đánh cả đám, lợi hại ghê! Bây giờ khả năng của thằng nhãi nhà cậu tốt như vậy à?
Bạch Kiện trêu ghẹo.
Viên Mục Dã bên cạnh càng giả bộ giật mình:
Ngày hôm qua, khớp cánh tay của mấy tên kia đều là anh thảo đấy à?! Cao thủ ghê!
Tôi trợn trắng mắt gắt:
Cút đi! Tốt xấu gì tôi cũng là người bệnh nhé! Hai người các anh đi tay không đến thế à? Cũng không biết xấu hổ mà nói mình tới thăm bệnh!
Bạch Kiện da mặt dày, nói chẳng khách sáo chút nào:
Quan hệ giữa chúng ta còn cần mấy cái trò vặt hại não đó à? Còn nữa, ngày hôm qua sau khi cậu vào bệnh viện, chính bọn anh là người cả đêm xử lý mấy cái tên đánh cậu đấy, cũng coi như là báo thù cho cậu, thế nào? Bọn anh đã đủ lòng thành chưa?
Đúng rồi, mấy tên kia cuối cùng xử lý thế nào?
Tưởng tượng đến đêm qua cả đám bọn họ như thể muốn mạng của tôi, trong lòng tôi hận đến ngứa răng. Viên Mục Dã nghe tôi hỏi vậy thì cười đáp:
Xử lý gây mất trị an thôi, nhiều nhất là bị giam giữ vài ngày.
Nghe xong, mặt mày tối âm trầm:
Ngày hôm qua bọn họ xuống tay cực tàn nhẫn, như là không đánh chết tôi không hả giận đây, anh giúp tôi điều tra xem bọn họ có bối cảnh gì... Mẹ, cũng không biết có thể chia được mấy đồng tiền, đến nỗi không muốn sống như vậy sao?
Bạch Kiện tỏ vẻ không thể tin được:
Không phải chứ, hoá ra cậu một phen anh hùng cứu mỹ nhân, mà còn không biết nội tình trong đó à? Ngày hôm qua lúc tôi thẩm vấn mấy tên kia, tất cả bọn họ đều nói, con bé cậu theo đuổi kia đã thừa kế di sản hơn mười triệu của cha cô ta, cậu nói những cô dì chú bác đó của cô ta có thể không đỏ mặt sao?
Tôi vừa nghe cô nhóc kia đã an toàn thì gậ6t đầu nói với anh ta:
Vậy là tốt rồi... Là anh báo công an à? Mấy kẻ kia đã bắt được hết chưa?
Đinh Nhất lắc đầu:
Không phải tôi, là Ngô 5An Ni báo công an, sau khi cảnh sát tới, trừ vài tên chạy trốn ra, những kẻ còn lại chạy không được đều bị còng đi cả rồi.
Tôi nhớ mấy người kia đều bị Đinh Nhất đánh rất thảm, vì thể liên mồm hỏi anh ta:
Đúng rồi, mấy tên không chạy được không phải là bị anh đánh cho tàn phế hết rồi chứ?!
Lúc này Đinh Nhất mới lộ ra nụ cười hiếm hoi:
Tôi ngốc như vậy chắc? Đến lúc đó còn phải đền tiền?! Chẳng qua tôi chỉ tháo hết khớp xương vai của họ xuống thôi.
Tôi nghe mà lòng cảm khái! Đinh Nhất chín chắn ghế, giờ cũng biết tiết kiệm tiền cho tôi rồi... Giờ mà tôi vừa động tay là dưới sườn sẽ đau, nếu không tôi nhất định phải giơ ngón tay cái like mạnh cho anh ta!!
Nghe vậy, tôi cười bảo:
Chao ôi! Chút việc nhỏ như vậy mà còn làm phiền lãnh đạo của văn phòng tỉnh ra mặt, thật là khách sáo quá!
Cút mợ nó đi! Nhãi con cậu đã thành như vậy, miệng còn thiếu đòn nữa hả!
Vẻ mặt Bạch Kiện hài hước.
Hôm đó tôi hầu như rên rỉ trên giường bệnh cả đêm, vô cùng khó ngủ, cuối cùng Đinh Nhất thật sự nghe không nổi nữa, bèn hỏi tôi có muốn y tá chích cho một mũi giảm đau không.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu bảo:
Thôi bỏ đi... Tôi nghe nói dùng nhiều thuốc giảm đau sẽ nghiện, tôi nhìn một chút, chịu đựng qua đêm nay là ổn.
Ngẫm lại một năm vừa rồi, tôi cũng có khá nhiều tai nạn, số lần vào bệnh viện còn nhiều hơn so với đi ra ngoài du lịch ấy nhỉ?! Nếu không phải vóc dáng nhỏ bé này của tôi có sức chịu đựng tương đối cao, không chừng giờ đã sớm thành phế liệu rồi.
Buổi sáng hôm sau, tôi mới vừa tỉnh lại đã nhìn thấy chú Lê nghiêm mặt ngồi ở mép giường, chú thấy tôi tỉnh, bèn xoay người rót cho tôi một chén canh nóng đưa tới trước mặt.
Tôi thấy chú vẫn sầm mặt không nói lời nào, thì cười nịnh nọt:
Chú Lê, chú xem dù gì cháu cũng là một người bệnh! Chú không thể cho cháu một gương mặt tươi cười à?
Chú Lễ hơi tức giận nói:
Cút đi! Cháu còn tiếp tục giày vò như vậy, đợi tiết thanh minh đi tảo mộ cháu rồi cho cháu gương mặt tươi cười cũng không muộn!
Tôi uống một ngụm canh, thấy mùi vị cũng không tệ lắm, đây chắc chắn không phải canh gà mái lộc nhung rồi, thế là tôi bèn nói giỡn với chú Lê:
Chú Lê, hôm nay mùi vị canh gà này của chủ ngon ghê!
Khỉ gió! Đây là canh hải sâm! Bây giờ cháu bị nứt xương, không thể ăn đồ bổ quá... Cháu đấy! Cứ gồng sức mà làm đi! Giờ còn học được anh hùng cứu mỹ nhân? Trước kia sao chứ không thấy cháu anh dũng như vậy hả?
Chú Lê khá tức giận.
Tôi thấy chú Lê giận thật, vì thế lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, uống từng ngụm canh hải sâm trong chén... Nhưng lòng tôi lại chẳng mảy may thấy hối hận. Trong chuyện này, cho dù là tôi không để ý đến Ngô An Ni thì cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.