Chương 1228: Bị “sửa mệnh”
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1189 chữ
- 2022-02-09 03:56:13
Tôi thở hắt ra một hơi, sau đó nắm chặt lấy đầu vai cô ấy và nói:
Em bình tĩnh một chút, trước kia không phải em vẫn không tin nhữn8g lời này sao? Còn nữa, em là người sẽ trở thành bác sĩ, em phải tin tưởng khoa học chứ!
An Ni nghe vậy thì gục vào vai tô3i khe khẽ khóc nấc, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một mặt nhu nhược của cô ấy, bất chợt tôi đau lòng vô cùng... Tôi nhẹ giọng v9ỗ về cô ấy:
Thế này nhé... Trước hết em cũng đừng lo lắng quá. Lát nữa em đưa ngày sinh bát tự của em cho anh, anh đem về cho chú 6Lê của anh xem thử giúp em, lỡ đâu là số mạng giàu sang phú quý thì sao? Em cũng đừng quên, bây giờ em đã là phú bà giá trị mười tr5iệu rồi đấy!
Nghe vậy, cô ấy lau nước mắt trên mặt và nói:
Thật vậy chăng?
Đương nhiên!
Tôi duỗi tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô ấy, lừa dối cô ấy một cách đàng hoàng.
Sao thế? Số mạng của Ngô An Ni không tốt à? Cô ấy vừa mới trở thành phú bà trị giá mười triệu đó!
Tôi hơi thấp thỏm.
Chú Lệ buông bút lông trên tay xuống, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi và bảo:
Cái số của thằng nhãi cháu... đúng là khác với bình thường!
Có ý gì ạ? Ui chao... chú Lê, chú có thể đừng thừa nước đục thả câu hay không! Mau nói xem rốt cuộc là sao thế? Có phải trong số mạng Ngô An Ni có kiếp số gì hay không?
Tôi hơi sốt ruột thúc giục. Chú Lê bất đắc dĩ lắc đầu đáp:
Sứ mạng của con bé này vừa lạ vừa cứng... So sánh với cháu quả thực là chỉ có hơn chứ không kém... Nếu cháu muốn ở bên con bé thật, chú đây cũng chỉ có thể tặng cháu một câu.
Tôi nghe xong trong lòng căng thẳng:
Câu gì ạ?
Chủ Lê thấy tôi một lần lấy về ngày sinh bát tự của hẳn hai cô gái, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, liên tục lắc đầu nói:
Thằng nhãi cháu muốn điên à! Không xé tem thì thôi, xé tem là một hơi ăn hai luôn?! Cháu cũng được lắm! Thế này là bất cứ giá nào cũng phải thoát ế hả!
Chú nói linh tinh cái gì vậy hả! Một cái là của cô bạn An Ni tên Tưởng Hạm, gần đây cô ấy vô duyên vô cớ bị bệnh, còn rất nghiêm trọng, nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cháu mới lấy cho chú tính thử xem cô ấy còn bao nhiêu dương thọ nữa.
Tôi ăn ngay nói thật.
Chủ yếu là tôi cũng không biết lúc này nên làm cái gì, bệnh mà bác sĩ đều bó tay, há tôi lại có thể có cách? Tôi còn không được tính là một
thầy bói
chính thống nữa là, sao có thể chữa khỏi bệnh lạ của Tưởng Hạm chứ. Nhưng lúc này An Ni lại đột nhiên hỏi tôi:
Tiến Bảo, anh nói Tưởng Hạm có thể nào bị rối loạn tâm thần hay không?
Rối loạn tâm thần? Rối loạn tâm thần cũng có thể làm nội tạng người ta suy kiệt sao?
Tôi hỏi cô ấy với vẻ mặt nghi hoặc.
Nhưng An Ni cũng không dám nói khẳng định:
Em nhớ thầy của em từng nói, rối loạn tâm thần là một loại bệnh ở tinh thần, người bệnh có thể thông qua sự ám chỉ trong lòng mà sinh ra một số triệu chứng cụ thể.
Chủ Lê gục mặt xuống rồi bảo:
Cháu đúng là làm loạn, chuyện tiết lộ thiên cơ này nói tính là tính được sao? Nếu nói bói số mạng cho người khác thì thôi đành, còn tính dương thọ bao nhiêu?! Cháu dám nghĩ thật đấy nhỉ!
Vậy chú cứ bói số mạng cho cô gái này đi, dù sao bởi một người cũng là bói, bói hai người cũng là bói...
Tôi mặt dày. Cuối cùng chú Lê không chịu nổi tôi năn nỉ ỉ ôi, vẫn bói bát tự của cả hai người. Đầu tiên chú ấy bói cho An Ni, tôi vốn tưởng cô bé này nhất định là số mạng giàu sang phú quý cơ, kết quả chú Lê càng bói sắc mặt càng khó coi...
Nhưng tôi nghe xong lại có cái nhìn khác, vì thế mới đáp lời cô ấy:
Trên thực tế, anh luôn cảm thấy rối loạn tâm thần chỉ là một định nghĩa chung cho một số bệnh không thể chẩn đoán về mặt y học. Ví dụ như quỷ quấn thân trong truyền thuyết dân gian, về mặt y học sẽ bị phân chia là một loại rối loạn tâm thần, nhưng anh lại không cho rằng có loại rối loạn tâm thần nào có thể làm người ta luôn hôn mê bất tỉnh đồng thời còn kéo theo nội tạng toàn thân suy kiệt.
An Ni nghe xong mờ mịt nhìn tôi, tôi thấy cô ấy nghe không hiểu, nên kiên nhẫn giải thích:
Nếu như Tưởng Hạm chỉ đơn giản là hôn mê, hoặc nổi điên với thái độ khác thường, em đều có thể nói là cô ấy bị rối loạn tâm thần, cùng lắm là trên cơ thể xuất hiện một vài tình trạng như tai điếc, mắt mù, nói không thành lời. Tuy nhiên kiểu rối loạn tâm thần vừa phát bệnh đã gây nguy hiểm đến mạng sống này... thật sự rất ít thấy.
Nghe xong, cô ấy lập tức uể oải nói:
Nếu không phải rối loạn tâm thần, lại không kiểm tra ra triệu chứng cụ thể gì, vậy có phải Tưởng Hạm thật sự không cứu được nữa hay không?!
Vậy cũng chưa chắc, em nhớ kỹ, mọi việc không đến giây cuối cùng thì đừng dễ dàng từ bỏ, biết không!
Tôi khẽ an ủi cô ấy. Buổi tối lúc về nhà, chẳng những tôi lấy được ngày sinh tháng đẻ của An Ni, đồng thời còn lấy của cả Tưởng Hạm, tôi muốn chú Lê cũng tính thử cho cô gái này, xem có phải sinh mạng cô ấy thật sự không còn dài hay không.
Các cháu giày vò lẫn nhau đi!
Chú Lê tức giận nói.
Xì... Nói cái gì vậy chứ? Cái gì gọi là giày vò lẫn nhau? Chúng cháu thương yêu lẫn nhau còn không đủ nữa là.
Tôi nhỏ giọng càu nhàu.
Chú Lễ bày vẻ mặt hận sắt không thành thép nói:
Dù sao cháu cũng không cần lo lắng con bé sẽ bị cháu liên lụy, với số mạng của con bé cũng coi như là trời sinh một đối với cháu, cho nên chỉ có thể giày vò tổn thương nhau, đến cuối cùng xem mạng ai cứng hơn ai thôi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.