• 3,221

Chương 1232: Xác hồn cùng tan


Người đàn ông kia nghe chú Lê nói như vậy thì trừng đôi mắt đỏ quạch như máu lên, nói với giọng điệu u ám:
Như vậy quá chậm, Tiểu 8Bắc không có nhiều thời gian như thế... Nếu ông đã gọi tôi một tiếng đạo hữu, vậy có thể TV nể tình chúng ta đều là người trong Hu3yền môn, mà để tôi cứu con gái mình trước đã, được không?


Chú Lê lạnh giọng chất vấn:
Thế con gái người khác thì sao? Co9n gái người khác thì không đáng giá à?

Vẻ mặt người đàn ông hơi lạnh nhạt:
Vợ tôi... Là vợ của tôi cho con gái mượn mười lăm năm dương thọ, lúc đó mới có thể cho nó sống đến bây giờ. Đáng tiếc đạo hạnh của tôi không đủ, tuy có thể mượn tuổi thọ nhưng không tính ra được dương thọ của một người có bao nhiêu, tôi càng không ngờ sau khi vợ tôi cho mượn tuổi thọ, thì chưa đến ba năm sau đã nhắm mắt xuôi tay. Tôi vốn định chờ đến lúc đại nạn mười bảy tuổi của con gái tới, lại cho nó mượn dương thọ của mình. Nhưng vào năm ngoái, tôi phát hiện ra mình bị ung thư, cũng không sống được bao lâu nữa, tôi không lấy ra được dương thọ để cứu Tiểu Bắc, bởi vậy tôi chỉ còn cách thực hiện hạ sách này.
Nói đến đây, sắc mặt người đàn ông đột nhiên chùng xuống:
Giờ tôi đã hai bàn tay trắng, điều duy nhất có thể làm là dốc hết sức để con gái sống sót. Hôm nay các người đồng ý cũng được, không đồng ý cũng thế, dương thọ của con bé trong kia tôi phải lấy chắc rồi.

Tôi thấy sắc mặt người đàn ông này là lạ, biết ngay e rằng ông ta muốn tung đòn
cá chết lưới rách
gì đó, vì vậy vội mở miệng nhắc nhở Đinh Nhất và chú Lê cẩn thận một chút... Ai ngờ đâu, lúc này ông ta bất ngờ lấy từ trong người ra một cái túi vải, rút ra mấy cây kim bạc đâm vào mấy huyệt lớn yểu hại trên cơ thể!
Chú Lê cũng chỉ biết tận tình khuyên bảo:
Nếu tôi là anh, giờ này không bằng sớm quay lại bên cạnh con gái, có lẽ đến cuối cùng chuyện còn có cơ may chuyển biến tốt thì sao?

Sẽ không có chuyển biến tốt đâu! Nếu không phải bất đắc dĩ, sao tôi lại làm ra loại chuyện này chứ... Thật không dám giấu giếm, lúc hai tuổi con gái tôi đã từng mượn tuổi thọ một lần, nếu không hồi đó nó đã sớm chết non rồi.
Người đàn ông nói với vẻ mặt đau khổ.

Đã từng mượn một lần? Mượn của ai?
Chú Lễ hơi giật mình.

Ha ha... Ha ha ha... Quả báo tuần hoàn?! Trên đời còn có thứ như thế à? Nếu thật sự có, tại sao con gái tôi lương thiện như vậy mà phải chịu loại tra tấn này? Từ nhỏ đến lớn nó chưa từng làm một chuyện ác nào, lại phải chết sớm?!
Người đàn ông kia nói đến đây, gân xanh trên trán gồ hết cả lên, vẻ mặt ông ta dữ tợn.
Chú Lê thấy ông ta càng nói càng kích động, đành bất đắc dĩ bảo:
Anh cũng coi như là một nửa người tu đạo, những đạo lý trong đó còn cần tôi giảng cho anh nghe không? Anh quá cố chấp chuyện này thật sự là đúng ư?
Nói tới đây, chú Lê ném túi giấy đỏ trong tay xuống đất:
Tiền trong này đã dâng trả đủ số, cô bé Tưởng Hạm này trẻ người non dạ, không biết nặng nhẹ đã tiêu tiền bên trong, nhưng anh nhìn chính mình xem, cùng là có con gái, tại sao cứ phải làm khổ đến số kiếp của con gái người khác chứ?

Ngay khi chúng tôi đều cho rằng ông ta vẫn sẽ xông lên, thì lại thấy ông ta quỳ
phịch
xuống nền nhà, hai mắt đỏ ngầu, ông ta nói:
Tôi cầu xin các người...

Tôi thấy người đàn ông kia đột ngột quỳ xuống, hai tay ông ta rũ hai bên người nắm chặt đến sắp bật máu. Nhìn khuôn mặt ông ta cương nghị, hẳn là một người rất có cá tính. Nhưng bây giờ lại quỳ xuống cầu xin người ta vì con gái, tôi nhìn thấy mà cảm thấy hơi không đành lòng. Tuy nhiên, không đành lòng thì không đành lòng, chúng tôi cũng không thể vì không đành lòng mà để ông ta làm hại tính mạng của Tưởng Hạm!
Ai ngờ người đàn ông kia chẳng thèm liếc mắt lấy một cái đến túi giấy đỏ nằm dưới đất, chỉ lạnh lùng nói:
Số tiền này tôi đã đưa ra thì sẽ không lấy về, hôm nay tôi cần phải mượn đi dương thọ của cô ta!
Vừa dứt lời, ông ta đã muốn xông vào trong phòng bệnh của Tưởng Hạm. Đinh Nhất ở bên cạnh tất nhiên sẽ không cho ông ta cơ hội này, anh ta nghiêng người đá ngay một cú vào mạn sườn của người đàn ông kia. Tôi thấy vóc dáng của người này gầy ốm, chắc chắn không phải đối thủ của Đinh Nhất, bèn khuyên bảo:
Biết rõ không thể mà vẫn làm, sao ông phải khổ vậy chứ?

Cú đá này của Đinh Nhất không nhẹ, sắc mặt người đàn ông trắng bệch ôm lấy ngực, lấy hơi một hồi lâu mới đứng thẳng người dậy được:
Tất cả quả báo tôi có thể dốc hết sức gánh vác, nhưng hôm nay con gái của tôi không thể chết được...

Người đàn ông cười lạnh đáp:
Nó đã nhận tiền của tôi, dĩ nhiên là phải bán mạng c6ho tôi rồi, đây không phải là lẽ chính đáng hay sao?

Chú Lê nghe vậy liên tục lắc đầu:
Anh nói nhẹ nhàng thật, nhưng đây5 là anh ép mua ép bán người ta mà? Nếu cho con gái người ta biết mười nghìn tệ anh đưa cho là tiền muốn mua mạng, thì anh cảm thấy cô ấy sẽ ngu xuẩn đến mức tiêu số tiền này sao? Anh làm như vậy là phạm luật trời, anh không sợ quả báo tuần hoàn ư?

Tuy tôi không hiểu y học, nhưng biết những nơi đó không thể đâm lung tung, một khi đâm sai sẽ
không chết cũng tàn phế
! Nhưng tôi thấy ông ta xuống tay lạnh tanh, không hề ngần ngại, như thể ôm quyết tâm phải chết. Chú Lê thấy thế thì cực kỳ hoảng sợ:
Anh điên rồi sao? Anh có biết làm vậy sẽ có kết cục gì không?!
Người đàn ông gượng cười thế lương:
Tôi nói rồi, bất kể như thế nào tôi đều phải để Tiểu Bắc sống sót! Hôm nay kẻ ngăn tôi sẽ chết!!


Tuy tôi không biết ông ta làm vậy sẽ xảy ra điều gì, nhưng lại cảm nhận rõ rệt không khí quanh người ông ta khác đi. Mặc dù ông ta không biến đổi giống như người khổng lồ xanh Hulk, nhưng dáng vẻ suy sút trước đó đã thay đổi, một lần nữa ông ta đi thẳng đến cửa phòng bệnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.