• 3,218

Chương 1246: Chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời


Lý Ninh Thiển đột nhiên đưa điện thoại cho tôi...


Tôi hơi kinh ngạc nhận điện thoại đặt vào tai, nhưng chỉ nghe 8được bên trong truyền đến một ít tiếng rè rè như radio bị nhiễu, làm gì có giọng nói của Lưu Ninh Huy? Nhưng tôi vẫn lễ p3hép lên tiếng:
Xin chào... anh Huy.

Lưu Ninh Vũ nghe vậy thì vành mắt đỏ lên, cô ấy nói:
Bây giờ đối với cha mẹ cháu, chỉ có tìm được em trai cháu mới là an ủi lớn nhất, nhà chúng cháu đều không đành lòng để Tiểu Huy trôi dạt ở bên ngoài...

Tôi thấy mới vừa rồi cô ấy còn rất kiên cường, nhưng vào lúc này lại vì mất đi người thân mà khổ sở đến sắp rơi lệ, tôi bèn đổi chủ đề:
Đúng rồi, điện thoại di động của Lưu Ninh Huy và thiết bị định vị GPS trên người anh ta đâu? Có tra được đầu mối nào hữu dụng không?
. Lưu Ninh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu:
Sau khi Tiểu Huy bị mất liên lạc đến ngày thứ ba thì bạn bè của nó đã báo cảnh sát, nhưng cũng vào lúc đó, thiết bị định vị GPS trên người nó bị mất tín hiệu. Cảnh sát phân tích, có thể vì một số lý do mà thiết bị đó đã bị hỏng. Còn điện thoại di động... Vẫn luôn trong trạng thái ngoài vùng phủ sóng. Nhưng căn cứ vào vị trí GPS hiển thị cuối cùng, thì nó đúng là đi theo kế hoạch lúc ban đầu, đến thung lũng núi đá đỏ.

May mà cha mẹ bọn họ cũng tương đối sáng suốt, cũng không bắt ép nhất định phải để con trai duy nhất của gia đình là Lưu Minh Huy kế thừa gia sản, bọn họ chỉ hi vọng con trai có thể có cuộc sống vui vẻ khỏe mạnh, nên cho tới nay vẫn đều rất ủng hộ chuyện anh ta tham gia hội phượt. Nhưng bây giờ bọn họ vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy... Tốt hơn hết là lúc trước bắt con trai trở về quản lý công việc kinh doanh trong nhà!
Chú Lê lên tiếng an ủi Lưu Ninh Vũ:
Loại chuyện ngoài ý muốn này, con người không cách nào thay đổi được, nó không liên quan gì đến lựa chọn nghề nghiệp của cậu ấy cả. Tôi nghĩ em trai cháu hẳn là người đàn ông có trách nhiệm với bản thân và gia đình, vì vậy sẽ không dễ dàng mạo hiểm đâu... Nhưng có một số việc là kiếp số, muốn tránh cũng không dễ gì tránh được.

Hôm đó, mấy người chúng tôi bàn bạc, cuối cùng vẫn nhất trí quyết định để Lưu Ninh Vũ tìm vài phượt thủ chuyên nghiệp giống anh Huy để dẫn chúng tôi đến thung lũng núi đá đỏ một lần nữa.
Căn cứ theo phân tích của chúng tôi, Lưu Ninh Huy hẳn là đi lên núi ngày thứ hai thì gặp một cơn lũ nhỏ, nếu không bằng vào kinh nghiệm đi phượt của anh ta, thì thung lũng này không đến nỗi có gì nguy hiểm. Nhưng bây giờ, tất cả những phân tích này mới chỉ vẻn vẹn là suy đoán của chúng tôi, nếu muốn tìm được Lưu Ninh Huy, nhất định phải tự mình đi một chuyển mới được...
Rời khỏi nhà Lý Ninh Thiến, tôi hỏi chú Lê, vừa rồi lúc điện thoại thông, chú ấy có phát hiện được gì không? Chú Lê bảo với tôi:
Kim la bàn hơi chuyển động một chút, nhưng rất yếu ớt, sau khi điện thoại cúp máy, la bàn lại trở lại bình thường.

Tôi nhướng mày.
Nói cách khác thì cú điện thoại đó đúng là có chút cổ quái?
Chủ Lê gật đầu:
Ừ, nhưng loại cảm giác này quá yếu ớt, thoáng qua rồi biến mất...

Đến giữa trưa, chú Lễ hẹn gặp chị hai của Lưu Ninh Huy để xem những đồ vật mà họ sưu tầm được, nếu thật sự không tìm thấy đồ vật có tàn hồn của Lưu Ninh Huy bám vào... Vậy thì chúng tôi cũng chỉ có thể lên đường tìm kiếm theo tuyến đường kia một lần thôi. Nhưng tôi vừa nghĩ đến việc phải đi bộ ngoài trời thì đã thấy đau đầu, trải qua mấy lần kinh nghiệm trước đều chẳng tốt đẹp gì, cho nên nếu có thể thì tốt nhất vẫn là không đi.
Chị hai của Lưu Ninh Huy là Lưu Ninh Vũ, là một người phụ nữ rất giỏi giang, mặc dù gia đình gặp phải biến cố lớn như vậy, nhưng trông cô ấy vẫn giữ được bình tĩnh như thường, hẳn bây giờ cô ấy là trụ cột của nhà họ Lưu. Cô ấy nói cho chúng tôi biết, Lưu Ninh Huy là con trai duy nhất trong nhà, cũng là tâm can bảo bối trong lòng cha mẹ cô ấy. Nhưng thằng nhóc này từ nhỏ đã ham chơi, không hề có hứng thú gì đối với công việc làm ăn của gia đình.

Nhân viên cứu hộ tìm kiếm trong núi bao lâu?
Tôi hỏi.
Lưu Ninh Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói:
Sau khi xác định Tiểu Huy bị mất liên lạc, bạn bè của nó và một số người bạn đi phượt trên mạng tự động tổ chức vào vùng núi để tìm kiếm, nhưng tìm liên tiếp bảy ngày trời, bọn họ đi theo lộ trình nó đã lên kế hoạch đến hai lần, nhưng cuối cùng không đạt được kết quả gì.
Tôi nghe vậy thì hỏi:
Khu vực kia bình thường có phượt thủ khác qua lại không?
Lưu Ninh Vũ lắc đầu:
Hẳn là không có, đây là con đường em trai tôi mới khai phá... Nhưng tôi cũng không hiểu những chuyện này, đều nghe các bạn của nó nói thôi.

Sau đó tiếng rè rè kia kéo dài mười mấy giây, rồi điện thoại đột nhiên bị c9ắt! Và tôi không hề cảm nhận được bất kỳ tàn hồn nào tồn tại... Tôi trả điện thoại lại cho Lý Ninh Thiến, nhún vai nói:
6Cúp máy rồi...

Cô ấy nghe xong, nhận lại điện thoại rồi gọi lại, nhưng lần này trong điện thoại chỉ phát ra tiến5g nói của người tổng đài, nhắc nhở đối phương nằm ngoài vùng phủ sóng. Lý Ninh Thiến sửng sốt hai giây, sau đó bất đắc dĩ nói với chúng tôi:
Có thể tín hiệu lại không tốt! Anh cũng biết đấy, ở những nơi hẻo lánh muốn tìm được nơi tín hiệu mạnh cũng không dễ gì.
Tôi nhìn biến hóa trên mặt Lý Ninh Thiến, đột nhiên trong lòng nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ cái gì cô ấy cũng biết... Chỉ là đang giả bộ không có chuyện gì xảy ra?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.