• 3,221

Chương 1280: Đâm vào tim hay phổi



Ôi, hi sinh bản thân như vậy, có phải trong những người tao bắt, có người rất quan trọng với mày không?
Nói rồi hắn lấy một 8vật cầm trên tay vuốt ve, còn biểu hiện đầy tò mò nói:
Lần trước gặp mặt, tao nhớ vật này hình như đeo trên cổ mày, làm sao 3mà vật này lại ở trên người một cô gái nhỏ vậy!
Tôi định thần nhìn lại, nhất thời cặp mắt như sắp nứt ra, vật trong tay hắn 9chính là chiếc răng thú tội tự tay deo cho An Ni....


Mày đã làm gì cô ấy?
Tôi cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng,6 đè nén giọng nói. Triệu Dương khẽ cười:
Mày đoán thử xem, tao có thể làm gì cô gái đó?
Thật ra thời điểm thấy chiếc răng t5hú, tôi cũng đã mất lý trí, không để ý bản lĩnh đối phương cao hơn mình mà vọt thẳng tới trước mặt Triệu Dương đánh một quyền vào mặt hắn. Chắc Triệu Dương không ngờ tôi lại đột nhiên tấn công, vì vậy hắn bị tối đánh chảy máu miệng, mặt hắn lệch sang một bên, nhưng vẫn cười lạnh nói với tôi:
Mày cứ đánh tao đi! Dù sao sau đó tao sẽ trả gấp mười lần trăm lần cho cô bạn gái nhỏ của mày... Mày tốt nhất lại đánh mạnh hơn nữa đi!

Quyển thứ hai của tôi đã quất tới, nhưng nghe hắn nói vậy, tôi lại ngừng giữa không trung. Bây giờ mấy người An Ni vẫn đang ở trong tay hắn, tôi không thể làm gì khác hơn là chán nản buông quả đầm xuống, nói:
Nói đi, rốt cuộc mày muốn thế nào mới có thể thả những người vô tội kia ra?

Triệu Dương cười lạnh:
Đừng có tự cho là mình vị tha như vậy, nếu không phải trong đám người này có người mà mày thích, mày có thể dễ dàng phối hợp như vậy không? Trương Tiến Bảo, tao muốn xem xem mày có thể vì cô gái đó mà làm đến mức nào... Quỳ xuống cho tao!

Nghĩ vậy, tôi cũng không do dự nữa, trừng mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đắc ý của tên Triệu Dương kia, sau đó từ từ quỳ xuống... Mặt Triệu Dương đầy hưng phấn nói:
Được được được! Quả nhiên nghe lời! Vậy tiếp theo mày lấy con dao thép trong người ra rồi ném qua một bên đi! Tao không muốn bị mày cắt đầu như thằng nhóc vừa rồi đâu!
Tôi nghe xong liền rút con dao thép ra nhìn một cái, sau đó không do dự mà ném qua một bên, ai ngờ lúc này Triệu Dương lại đột nhiên đổi ý:
Đừng ném vội! Tao thấy dao thép này của mày vô cùng sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn, Hoa Hoa của tao cũng bị nó đâm một nhát mất mạng, tao muốn nhìn nó đâm vào người sống xem có sắc bén như vậy không?


Hoa Hoa?
Tôi nghi hoặc.
Triệu Dương giả bị thương nói:
Sao vậy? Mới qua có mấy giờ mà mày đã quên nó rồi à? Nó chính là con mèo hoang tao nuôi từ nhỏ đến lớn, thứ nó thích ăn nhất chính là thịt người chết! Bây giờ nó bị mày thịt mất rồi, có phải mày nên bồi thường cho tao không?

Tôi nghe là hiểu ngay, Hoa Hoa mà hắn nói thì ra chính là con mèo hoang kia, quả nhiên con súc sinh kia là do hắn nuôi, đúng là người thế nào thì nuôi ra súc sinh thể ấy!
Tôi dùng sức siết chặt quả đấm, nhưng tôi biết dù vào giờ phút này trong lòng tôi có tức giận đến thế nào cũng phải chịu đựng, tên khốn này nói là sẽ làm, Tống Viễn chính là một ví dụ, cho dù thế nào tôi cũng không thể để bọn An Ni xảy ra chuyện gì được!
Không phải là quỳ thôi sao? Không thành vấn đề, dù sao trên đời này, người có thể chịu cái quỳ của tôi cũng đã sớm không còn trên đời nữa rồi, hôm nay tôi muốn xem thử, mạng của tên Triệu Dương này có đủ cứng rắn không, có thể chịu cái quỳ này của tôi không?

Mày để con súc sinh kia ra ngoài cắn bậy, bị làm thịt cũng là đáng đời, không trách người khác được... Tao vẫn giữ câu nói kia, ân oán giữa tao và mày không liên quan đến người khác, mày thả họ ra, muốn thể nào tao cũng làm theo!

Triệu Dương cười phá lên:
Không ngờ mày lại là người sống thoải mái như thế! Được, nếu mày đã nói vậy thì tao cũng không phải một người so đo, những người không liên quan đến chuyện này tự nhiên tạo sẽ thả họ ra, nhưng điều kiện tiên quyết là trước hết mày phải trả một dao kia cho Hoa Hoa nhà tao...

Tôi cười lạnh:
Được! Không phải là một dao sao? Được thôi! Mày muốn đâm vào tim hay phổi!
Triệu Dương nghe vậy mặt đầy đắc ý nói:
Tao với mày cũng không phải người sắt, tội gì mà vừa lên tiếng đã hỏi đâm vào tim hay phổi, hơn nữa, nếu thật sự có thể dùng một dao đâm chết mày, thì sau này còn gì để chơi đây? Mày tự mình xem đi! Dù sao tao cũng chỉ muốn nhìn mày chảy chút máu, bởi vì máu của mày làm tạo đặc biệt hưng phấn...


Tôi nhìn Triệu Dương một cái, trong đầu nghĩ thằng này ăn gạo mà lớn lên thật đấy à? Sao có thể sống biến thái như vậy? Sau đó tôi nhìn qua một lượt trên người mình, thật là chẳng nỡ đâm vào đâu cả! Hơn nữa tôi có tự đâm mình một dao thì cũng khó đảm bảo Triệu Dương có nhất định giữ lời không.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.