• 3,970

Chương 1304: Người mất tích đáng thương


Vương Tụy Hinh nghe xong cực kỳ kinh ngạc, bởi vì cảnh trong mơ này gần như giống y đúc với mình, chẳng lẽ hai người họ đồ8ng thời nằm mơ là bởi vì mọi người cùng chơi bút tiên với nhau sao?

Trong lòng sợ hãi, Vương Tuy Hinh biết được q3ua lời người nhà của đồng nghiệp rằng, lúc người đồng nghiệp này qua đường cũng không biết đang nghĩ cái gì, đang đèn đỏ 9lại đột nhiên vọt ra giữa đường, lúc ấy mới khiến cho chiếc ô tô đang lao tới không kịp phanh lại, trực tiếp đâm chết ngư6ời. Vương Tuy Hinh về đến nhà, đầu óc đờ đẫn. Chị ta nhớ lại từng việc mà mình hỏi lúc hai người chơi bút tiên... Mong ướ5c của họ lúc ấy, bây giờ trên cơ bản đều đã thực hiện, chẳng lẽ bút tiên kia đang trách họ không làm lễ tạ thần ư? Hay là trách họ không đốt tờ giấy kia!?

Nhưng hiện giờ đã qua thời gian dài như vậy, tờ giấy kia căn bản không thể tìm lại được. Vương Tuy Hinh cũng không biết mình nên làm lễ tạ thân như thế nào. Chị ta chỉ có thể hi vọng rằng hết thảy chuyện này chỉ là sự trùng hợp, việc mỗi ngày mình nằm mơ có lẽ chỉ là bởi vì khoảng thời gian này thần kinh hơi suy nhược, có lẽ qua mấy ngày là sẽ ổn.
Bởi sợ bị chụp mũ mắc bệnh tâm thần, cho nên Vương Tuy Hinh cũng không dám nhắc tới giấc mơ của mình với người khác nữa. Nhưng không nói không phải là nó không tồn tại, vì thế chị ta vẫn bị giấc mơ đó quấy rầy đến tận bây giờ.
Đến một khoảng thời gian trước, chị ta đăng một bài viết nặc danh trên mạng, ghi rõ câu chuyện của mình, hi vọng ai đó có thể giúp chị ta... Vậy nên có người trả lời, bảo chị ta đi tìm Lê đại sư thử xem, chắc hẳn có thể giúp chị ta giải quyết vấn đề đã quấy rầy chị ta nhiều năm này. Nghe Vương Tuy Hinh kể xong mọi chuyện, tôi phát hiện chẳng qua đây chỉ là một trường hợp kinh điển mời bút tiên mà dẫn tới thứ dơ bẩn. Nhưng duy trì được khoảng thời gian dài như vậy, vẫn là lần đầu tôi gặp.
Đừng nói là tôi, ngay cả chú Lê cũng chưa từng gặp được tình huống kiểu này, bởi vì trong hoàn cảnh bình thường, nếu người bị âm hồn theo dõi thông tìm một người cao tay trong nghề xem thử, sao có thể
sống yên ổn
tiếp được mười mấy năm chứ?
Nhưng điều khiến chị ta không sao ngờ được là, cơn ác mộng này vẫn đeo bám lấy chị ta mười mấy năm, tuy rằng không đến mức mỗi ngày đều mơ, nhưng chỉ cần cơ thể chị ta cảm thấy hơi mỏi mệt, nhất định sẽ mơ thấy ác mộng này.
Nội dung của ác mộng cũng từ vài đoạn ngắn ban đầu, cuối cùng dần dần nối liền với nhau... Ở trong mơ, Vương Tuy Hinh dường như là một phụ nữ trung niên tên Hoàng Nguyệt Phân, bà ta cũng giống như chị ta đi tham gia kỳ thi, cũng từng ở lại căn phòng họ từng ở... Chẳng qua Hoàng Nguyệt Phân lại bởi vì lý do sức khỏe nên không kịp thi môn cuối cùng.
Hơn nữa sở dĩ nói đây là cơn ác mộng, là bởi vì chỉ cần Vương Tuy Hinh rơi vào cảnh trong mơ, chị ta sẽ luôn đắm chìm trong lo âu không ngừng nghỉ, vĩnh viễn đều lo mình sẽ đến trễ, rồi vĩnh viễn đều đến trễ... Mỗi lần Vương Tuy Hinh tỉnh lại từ trong mơ đều đầu đầy mồ hôi. Kiểu tâm trạng lo âu này rất lâu không sao tiêu tan được, vì vậy chị ta còn mắc bệnh suy nhược thần kinh nghiêm trọng.
Có mấy lần chị ta nghiêm chỉnh nói chuyện này với người trong nhà, nhưng lúc ấy chị ta đang rầu rĩ vì vấn đề công việc chuyển chính thức, cho nên người trong nhà đều cảm thấy là chị ta bị áp lực công việc quá lớn mới thể, chứ chẳng có quan hệ gì quá lớn với nội dung giấc mơ này cả.
Sau này, một lần Vương Tuy Hinh đi dự giờ ở trường khác, bất ngờ nhìn thấy một bức ảnh của một nữ giáo viên trên bức ảnh của trường, chị ta kinh hãi phát hiện cô giáo đó cũng tên là Hoàng Nguyệt Phân!!
Vì thể Vương Tuy Hinh lập tức hỏi thăm các giáo viên trong trường, giáo viên tên Hoàng Nguyệt Phân này hiện giờ ở đâu? Kết quả đối phương nghe xong thì trả lời chị ta với vẻ mặt kỳ quái:
Cô giáo Hoàng đã mất tích hồi đầu năm
rồi.

Vương Tụy Hinh lập tức kích động hỏi lại:
Mất tích? Mất tích như thế nào? Tại sao lại mất tích? Mất tích ở đâu?!

Có lẽ bởi vì cảm xúc của Vương Tụy Hinh hơi quá đà, suýt chút nữa bị người ta coi thành kẻ điên, còn bởi vì chuyện này mà đánh mất công việc đang tốt đẹp. Cuối cùng người nhà chị ta cảm thấy tâm lý của Vương Tuy Hinh không
bình thường, cần phải đưa đến bệnh viện tâm thần khám mới được.
Theo mô tả của Vương Tuy Hinh, trừ nằm mơ ra, chị ta cũng không xảy ra thêm chuyện gì khác. Nói cách khác, mặc dù cơn ác mộng này quấn lấy chị ta mười mấy năm, nhưng lại không có bất kỳ ác ý gì với chị ta, mọi tra tấn đều chỉ đến từ sự sợ hãi bản năng của chính Vương Tuy Hinh đối với chuyện này thôi.

Nhưng phải nói thứ này quấn lấy chị ta chắc chắn cũng có nguyên nhân. Năm xưa ở cái nhà nghỉ giá rẻ kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nên mới có thể khiến lúc họ mời bút tiên lại mời trúng âm hồn của Hoàng Nguyệt Phân. Chỉ tiếc thời gian đã qua quá lâu rồi, những nhà nghỉ giá rẻ năm xưa chỉ sợ đã sớm không còn nữa, càng không cần phải nói có thể tìm được manh mối gì có liên quan đến Hoàng Nguyệt Phân. Lúc này tôi hỏi lại Vương Tuy Hinh:
Sau đó chị có còn hỏi thăm ai về chuyện của Hoàng Nguyệt Phân kia không?


Vương Tụy Hinh gật đầu đáp:
Đương nhiên, nếu tôi đã biết đích thực có một người tên Hoàng Nguyệt Phân, lại còn biết bà ta mất tích nửa năm trước khi chúng tôi tham gia kỳ thi, thì không thể nào làm như không biết gì được! Cho nên mấy năm trước tôi đã từng dò hỏi thử chuyện của Hoàng Nguyệt Phân: Bà ta mất tích năm vừa tròn 49 tuổi, bởi vì lúc ấy toàn quốc đề cao trình độ văn hóa của giáo viên tiểu học. Giáo viên ở tuổi của bà ta, thông thường đều không có bằng cấp cao, nếu trước khi về hưu không thể lấy được một tấm bằng cao đẳng do quốc gia công nhận, sau khi về hưu sẽ bị bớt một phần tiền lương. Cho nên Hoàng Nguyệt Phân sắp đến tuổi về hưu cũng cùng nhau báo danh tham gia kỳ thi tự học với những người mới vào làm việc như chúng tôi. Tôi nhớ rằng kỳ thi đó của chúng tôi diễn ra một lần vào mùa xuân, một lần vào mùa thu. Bà ta mất tích đúng vào lúc vừa tham gia xong kỳ thi tháng tư đó. Nghe nói đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy người...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.