• 3,971

Chương 1345: Bắt thủ phạm ở ngôi nhà ma


Tạm biệt chị gái Thượng Hải, chúng tôi mở bản đồ trên điện thoại ra tìm kiếm ở gần đây, muốn xem thử có văn phòng môi giới bấ8t động sản nào tên là
Nhà Nhà Vui Vẻ
không. Khỏi phải nói, Nhà Nhà Vui Vẻ còn là chuỗi văn phòng môi giới bất động sản của3 một công ty, riêng khu Bảo Sơn này đã có hai văn phòng.

Tôi bấm mở một trang web trong đó, tìm được ngay người môi 9giới nhà tên Ngô Hạo Minh, còn có cả số di động của hắn. Sau khi kết nối điện thoại, tôi hẹn thẳng hắn ra gặp mặt, nói là có6 người giới thiệu tôi đến đây.

Sau đó chúng tôi hẹn gặp Ngô Hạo Minh ở một tiệm Starbucks gần đây. Tôi bảo hắn tìm c5ho tôi vài căn hộ giá cả thấp hơn nhiều với mức giá thị trường mà hắn có, cũng chính là loại căn hộ có vấn đề như của nhà chị gái Thượng Hải.
Buổi sáng hôm sau, chúng tôi tới nhà chị gái Thượng Hải. Đương nhiên lần này chị gái Thượng Hải cũng không xuất hiện, mà là Ngô Hạo Minh dùng chìa khóa mở cửa dẫn chúng tôi vào. Vừa vào nhà hắn đã lập tức nói giá của chỗ này vô cùng rẻ, chỉ hai mươi tám nghìn một mét vuông, rẻ hơn những căn hộ cùng khu chung cư hơn mười ngàn. Tôi thầm nghĩ trong lòng, mẹ kiếp, tên nhãi này thật con mẹ nó đủ tham đấy! Một mét vuông kiếm lời của tôi tám nghìn, căn hộ 120 mét này phải kiếm lời từ tối hơn một trăm nghìn đây chứ lại!
Rõ ràng tên nhãi Ngô Hạo Minh này không muốn ở đây lâu, hắn giới thiệu qua loa vài câu cho có lệ rồi muốn nhanh chóng đưa chúng tôi đi xem căn nhà tiếp theo. Có điều sao chúng tôi có thể cho hắn cơ hội này? Vì vậy tôi lại đột nhiên trừng mắt nhìn về cửa phòng vệ sinh sau lưng hắn và nói:
Bác gái này là ai thế? Sao anh lại dắt theo đến xem nhà?

Ngô Hạo Minh nghe vậy thì sắc mặt cứng đờ, cường gượng:
Bác gái cái gì? Không phải anh đã biết chuyện về căn hộ này nên đùa giỡn với tôi chứ?
Dĩ nhiên tôi sẽ không buông tha hắn dễ dàng, tiếp tục trợn mắt hoảng sợ nhìn phía sau lưng Ngô Hạo Minh:
Bác gái! Bác nói cái gì? Hả?
Nói xong tôi chỉ thẳng vào mặt Ngô Hạo Minh:
Là anh? Bác gái nói là anh giết bác ấy...

Con người mà làm chuyện trái với lương tâm, trong lòng đều sẽ chột dạ. Ngô Hạo Minh bị tôi dọa như vậy, sắc mặt xanh mét, mồ hôi lạnh trên trán tủa hết cả ra. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cổ tỏ ra bình tĩnh:
Chúng... Chúng ta đi thôi, xem căn nhà tiếp theo đi.

Ngô Hạo Minh muốn đi mở cửa, có điều khi vừa đi vào, Đinh Nhất đi sau cùng đã tiện tay khóa trái cửa lại. Nhưng Ngô Hạo Minh kinh hoàng quá độ nên căn bản không thấy cửa phòng bị khóa trái, còn tưởng là ma chết oan trong nhà này không cho hắn đi!
Ngay tức thì dọa hắn tè ra quần:
Bác, bác gái... Bác tha tôi đi, về sau mỗi năm thanh minh tôi đều sẽ đốt vàng mã cho bác...

Lòng tôi đã nắm chắc:
Vậy được, ngày mai chúng ta hẹn hắn đến nhà của chị gái Thượng Hải. Ở chỗ đó, hắn có tâm lý giết người nên nhất định sẽ chột dạ. Trước tiên cứ lừa hắn đã, nếu hắn chết cũng không thừa nhận thì anh cứ thẳng tay bắt hắn lại, rồi lột quần áo trói lên cơ quan công an đi... Tôi nhớ hình như còn có tiền thưởng đấy?
Nghe vậy, mắt chú Lê cũng sáng lên:
Có ư? Bao nhiêu?
Tôi nhớ lại và nói:
Nếu cháu không nhớ lầm, hình như là năm mươi nghìn tệ.

Thật ra tôi cũng chẳng nhằm vào tiền thưởng mà đến, chủ yếu vì đây là cách nhanh nhất buộc hắn lộ mặt. Chúng tôi chẳng phải cảnh sát, thật sự không có thời gian nằm vùng mỗi ngày, từ từ mà chờ không biết đến khi nào hắn mới lộ ra hình xăm sau lưng cho chúng tôi xem! Cho nên cách có hiệu quả nhanh chóng nhất chính là lột quần áo của hắn cho xong. Đương nhiên, ngày mai tôi còn phải nhắc nhở Đinh Nhất mấy câu, đừng xuống tay nặng quá, đánh tàn phế thì không hay.
Tôi thấy tên nhãi này hóa ra cũng là một con hàng nhát gan, vì thế lạnh lùng nói sau lưng hắn:
Anh chỉ đốt vàng mã cho bác gái thôi ư? Tôi thì sao? Anh không định đốt cho tôi một ít ư?

Lúc này, Ngô Hạo Minh lập tức quay đầu lại nhìn về phía tôi, toàn thân run rẩy chỉ vào tôi nói:
Anh... Anh là ai?

Tôi cố ý làm cho giọng nói the thé:
Tôi có thể là ai chứ, tôi là Tiểu Ngải đây! Tôi chính là thợ xăm hình có tay nghề tốt nhất khu Bảo Sơn này...

Khi ba chúng tôi bước vào tiệm Starbucks, tôi vừa nhìn đã nhận ra ai là Ngô Hạo Minh! Gương mặt này của hắn đã khắc sâu vào trong tàn hồn của Tiểu Ngải, tôi chắc chắn sẽ không nhận sai... Quả nhiên chính là thằng nhãi này!
Ngô Hạo Minh tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dáng người chắc nịch, nhìn thì biết là người thường xuyên tập thể hình. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, hắn vô cùng nhiệt tình, lấy ngay ra mấy căn hộ đưa cho chúng tôi tham khảo, trong đó bao gồm cả căn của nhà chị gái Thượng Hải. Có điều chúng tôi chắc chắn chẳng có hứng thú với những căn hộ trong tay hắn. Trái ngược, chúng tôi lại càng cảm thấy hứng thú hơn về con người hắn. Mấy lượt nói chuyện qua lại, chúng tôi còn lưu số điện thoại của nhau, hơn nữa còn hẹn ngày mai cùng đi xem nhà. Buổi tối trở lại khách sạn, tôi hỏi Đinh Nhất:
Anh có nắm chắc có thể khống chế tên Ngô Hạo Minh này không?

Đinh Nhất cười khẽ đáp:
Đừng thấy thằng nhãi kia trông rất chắc nịch, nhưng đó chỉ là do đi tập gym, ra đời là không ổn liền... Hẳn đối phó một người bình thường còn được, muốn đọ với tôi, mười tên như hắn cũng không đủ tầm.

Ngô Hạo Minh nghe tôi nói như vậy, lập tức ngồi phịch xuống đất, đũng quần ướt nhẹp... Tốt lắm, tên nhãi này thể mà bị tôi dọa tè ra quần! Tôi vốn tưởng kẻ đã giết ba mạng người chắc hẳn cũng là người gan to tàn nhẫn lắm, nhưng không ngờ cũng chỉ là một kẻ nhát cáy.


Tôi không muốn giết cô... Cầu xin cô hãy buông tha tôi đi!
Ngô Hạo Minh suýt nữa muốn quỳ xuống dập đầu với tôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.