Chương 1349: Xương trắng thành đống
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 875 chữ
- 2022-02-09 03:59:12
Biết toàn bộ ngọn nguồn sự việc, chú Lê giao bộ âu phục đó cho Ngô Diễm, để bà ấy nhanh chóng đặt bộ đồ vào trong mộ Tiểu Triết, thì sẽ không 8có chuyện gì nữa. Sau này tôi có hỏi chú Lê, việc này chỉ đơn giản như thể là giải quyết được sao? Không cần làm phép gì đó à?
Chú Lệ3 chép miệng nói:
Chú thấy âm hồn của Tiểu Triết không còn nhớ gì chuyện lúc còn sống nữa, nhưng vẫn không từ bỏ được tính cách ương bướng tr9ẻ con, cho dù chú có làm lễ cũng chưa chắc tiễn được cậu ta đi. Vì cậu ta vẫn tham luyến trần gian không muốn rời. So với việc phí sức như vậ6y thì cứ trực tiếp bỏ bộ đồ kia vào mộ của cậu ta là xong. Vì như thế, cậu ta muốn đợi bao lâu thì đợi, dù sao âm hồn đã vào trong mộ rồi cũn5g không ảnh hưởng đến người sống nữa.
Chuyện này đã khiến Tưởng Chí Quân hình thành một thói quen, là bất luận mua quần áo gì cũng đều bắt nhân viên bán hàng phải lấy ra một bộ hoàn toàn mới, chứ nhất quyết không chịu lấy đồ đã treo lên kệ.
Sau khi xong chuyện của Tưởng Chỉ Quân, tôi nhận được điện thoại của Bạch Kiện, anh ta muốn tôi hỗ trợ. Tôi đoán là vụ án xương trắng dưới giếng sâu kia gặp khó khăn, nên bảo anh ta chờ tôi và Đinh Nhất ăn trưa xong sẽ qua đó.
Không ngờ Bạch Kiện lại nói:
Không sao, hai người đến đây đi, hôm nay bọn anh có món thịt dê kho tàu, gọi thêm hai phần cho các cậu.
Nghe anh ta vội vàng như thể tôi cũng không phản đối, tôi bảo Đinh Nhất lái xe đến đó... Lúc chúng tôi đến nơi, thấy Bạch Kiện và mấy đồng nghiệp vẫn chưa ăn, đang chờ chúng tôi đến. Mặc dù chỉ là bữa ăn trong lúc làm việc, nhưng để nhiều người phải chờ mình như vậy cũng hơi ngại, tôi cười và nói với Bạch Kiện:
Các anh không ăn trước đi! Mọi người đều chờ làm bọn tôi ngại quá!
Bạch Kiện cười mắng:
Cậu bớt tự cho mình quan trọng đi được không? Bọn anh vì bản án không có đầu mối nên ăn không ngon thôi...
Tôi mở một phần cơm nhìn qua, đúng là có thịt dê kho tàu! Đúng lúc chúng tôi đều đói, nên chào hỏi qua mọi người rồi vội vàng ăn, cho dù vụ án không có đầu mối cũng không thể để bụng đói mà làm việc được chứ?
Hai ngày trước, chính là tối hôm chúng tôi đến nhà Bạch Kiện ăn cơm, có mấy đứa trẻ ở thôn bên cạnh lén vào đây chơi, có một bé trai trượt chân rơi xuống chiếc giếng kia.
May mà lúc đó có nhiều đứa đi cùng, thấy nó bị rơi xuống giếng, lập tức có đứa chạy về thôn gọi người. Chờ người lớn trong nhà chạy đến nơi, mới thấy giếng này phải sâu mười mấy mét, nếu chỉ dựa vào bọn họ thì không đưa được cậu bé lên, nên họ gọi điện báo cảnh sát phòng cháy chữa cháy, xin giúp đỡ.
Nhân viên phòng cháy nhanh chóng đến hiện trường, cậu bé bị rơi xuống giếng vẫn còn tỉnh táo, vẫn có thể nói chuyện với người bên trên, điều này chứng minh dưới đó vẫn có không khí. Thế nên đội viên đội phòng cháy tìm một người đồng nghiệp dáng người hơi gầy buộc dây thừng đi xuống cứu người lên. Vì miệng giếng hơi nhỏ, cho nên việc cứu người không dễ dàng gì, có điều đội hình bên trên cũng đông đảo nên rất thuận lợi, người đội viên kia nhanh chóng đưa cậu bé lên trên. Không ngờ cậu bé vừa được đưa lên đã khóc lóc nói bên dưới còn một bé gái nữa, bảo đội viên này nhanh xuống dưới cứu cô bé lên.
Mấy người đồng nghiệp của Bạch Kiện thấy chúng tôi bắt đầu ăn, ngồi nhìn thì không tiện, nên cũng mở hộp cơm ra ăn. Tôi vừa ăn vừa hỏi Bạch Kiện:
Hiện nay các anh tra được đầu mối gì rồi?
Bạch Kiến thở dài:
Nói thật với cậu, mấy ngày nay bọn anh vẫn chưa tra ra được manh mối gì.
Sau đó Bạch Kiện nói cho chúng tôi biết, khu công nghiệp này được đưa vào hoạt động cách đây mười ba năm, bên trong đều là các nhà máy có quy mô vừa. Nhưng mấy năm trở lại đây do hệ thống xả thải không đạt tiêu chuẩn, cho nên có mấy nhà máy đều lần lượt ngừng hoạt động.
Lúc này mọi người đều bối rối, không phải mấy đứa trẻ nói chỉ có mình cậu bé này rơi xuống thôi sao? Sao lại có thêm một cô bé nữa? Đội phòng cháy chữa cháy lúc đó hỏi người đội viên đã xuống dưới:
Dưới đó có bao nhiêu đứa
tre?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.