Chương 1351: So sánh thành công
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1122 chữ
- 2022-02-09 03:59:09
Tôi cười gượng mấy tiếng:
Thật sao, ngủ đây mát nhỉ...
Đinh Nhất đến cạnh tôi:
Vừa nãy cậu sao thế? Nói ngất là ngất luôn được?
Anh ta8 hỏi vậy làm tôi lại nhớ đến những tiếng thét chói tai kia, đó là cảm xúc sợ hãi tột độ của tất cả những đứa bé đó trước khi chết. Nó giống như m3ột quả bom mang theo nỗi đau quá lớn nổ tung trong đầu tôi, khiến tôi không chống đỡ được mới bị hôn mê.
Tôi vội nói với Đinh Nhất:
Anh 9gọi chú Lê đi, bảo chú ấy đến đây, chuyện này chúng ta không xử lý được...
Nếu muốn biết những cô bé kia khi còn sống đã phải trải qua những chu6yện gì, đầu tiên phải trấn an oán khí của chúng đã, nếu không tôi không cách nào cảm nhận được tàn hồn của chúng.
Chú Lê phất tay, ý bảo tôi đi vào trong rồi nói tiếp, nên tôi quay người đi vào phòng pháp y. Chú Lê đi theo sau, trước hết chú ấy vạch mắt tôi ra kiểm tra:
Chậc chậc, quả nhiên đầy máu, tên nhóc cháu mạng cũng lớn thật. Nếu lúc nãy cháu không ngất đi, chỉ sợ bây giờ đầu óc đã thành bột nhão rồi!
Tôi nghe thấy thế thì rất sợ hãi:
Đáng sợ như vậy ạ? Mấy cô bé này đã xảy ra chuyện gì? Có khả năng giống vụ giáo phái Thánh Anh lần trước không?
Chủ Lê lắc đầu:
Chuyện này không liên quan đến tà ma hay tu luyện bí thuật gì đâu, đây chắc chắn chỉ là sau khi chết thì bị vứt xác đi thôi, có điều mấy cô bé này trước khi chết nhất định đã phải trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng, mới khiến oán khí của chúng lớn đến thế.
Tôi hỏi chú Lê:
Có cách nào trấn an oán khí trong lòng chúng không?
Chú Lê lắc đầu:
Cách thì không phải không có, nhưng trước hết phải biết ngày sinh tháng đẻ của mấy cô bé đó mới được...
Nói thế thì khác gì nói không có cách? Nếu bây giờ có thể xác định thân phận của mấy đứa bé đó thì vấn đề đã không khó giải quyết. Lúc này tôi thấy hơi đau đầu, nên tìm bừa một cái ghế để ngồi xuống. Nhưng lúc tôi định với tay lấy điện thoại tìm thử trên mạng xem có thông tin về những bé gái mất tích trong mấy năm gần đây không, thì nghe thấy nữ bác sĩ pháp y vừa rồi đột nhiên hét lên:
Anh Trương, tai anh có sao không?
Tôi sững người, sờ vào lỗ tai mình, thấy trên tay có máu, thế là tôi cũng nhảy dựng lên từ ghế:
Đệch! Sao lại có máu thế này? Không phải là thủng màng nhĩ rồi chứ?
Chú Lê vội đi đến nhìn lỗ tai tôi:
Không sao, chỉ là chảy chút máu, hai ngày tới cháu không được nghe lại âm thanh kia...
Tôi gật đầu:
Chú yên tâm, cháu cũng không muốn bị điếc.
Đúng lúc Bạch Kiện đi vào, thấy tại tôi chảy máu, cũng giật mình, nhất định đòi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, tối khoát tay nói:
Không cần, để em bác sĩ pháp sĩ này kiểm tra một chút là được.
Thế là cô bác sĩ kia đỏ mặt cầm đèn pin soi vào tai tôi:
Đã ngừng chảy, có lẽ do mao mạch máu bị vỡ thôi.
Sau khi Đinh Nhất kể mọ5i chuyện qua điện thoại cho chú Lê, chú ấy bảo Đinh Nhất dặn tôi không được đến gần những hài cốt kia, mọi việc đợi chú ấy đến rồi nói! Tôi biết đây là chú Lê muốn tốt cho tôi, nên chỉ ngồi im chờ trong phòng pháp y. Lúc chú Lê đến nơi, đội Bạch Kiện đang đánh số hiệu cho những hài cốt này, thấy chú Lê đến, anh ta lập tức ra đón:
Chú đến rồi ạ, vừa rồi Tiến Bảo đến gần những hài cốt này được một lúc thì bị choáng, bây giờ cậu ấy đang nghỉ trong phòng pháp y.
Chú Lê gật đầu, sau đó không đến xem tôi thế nào, mà đi thẳng đến bảy bộ hài cốt đang đặt trên đất kia... Tôi nghe thấy chú ấy đã đến, vội đẩy cửa đi ra, nhưng vừa nhìn thấy tôi, chú ấy đã giơ tay lên cản lại:
Đừng đến đây, đợi ở đó dä!
Nghe chú Lê nói vậy tôi lập tức đứng lại tại chỗ, không dám tùy tiện đến gần. Lông mày chú nhíu chặt, kiểm tra một lượt bảy hài cốt kia, sau đó mới quay người nói với tôi:
Lúc trước ngoài tiếng thét chói tai cháu có nghe được gì nữa không?
Tôi lắc đầu:
Ngoài tiếng thét chói tai ra cháu không nghe được gì nữa. Những tiếng thét đó rất lớn, nếu những tiếng thét đó ở ngoài đời có khi còn làm vỡ cả ly thủy tinh nữa ấy chứ.
Tôi vội nói với Bạch Kiện:
Thấy không, tôi không sao.
Bạch Kiến thở dài:
Không sao thì tốt, nhưng đừng vì giúp anh mà cậu xảy ra chuyện.
Tôi biết anh ta đang nhớ đến chuyện Đà Gia, nên nói:
Anh yên tâm đi, chuyện Đà Gia... đã kết thúc rồi, đồ đệ cuối cùng của ông ta gần đây đã mắc bệnh qua đời rồi.
Bạch Kiện nghe xong vui mừng vỗ vai tôi:
Thật sao? Quá tốt rồi! Xem như anh dứt được một tấm bệnh.
Mặc dù tôi hiểu vì sao anh ta vui mừng, nhưng chính tôi lại không vui nổi. Dù sao anh ta cũng không biết chuyện của tôi với Ngô An Ni... thế là tôi vội đổi đề tài nói đến vụ án hiện nay:
Đúng rồi, đã lấy được ADN của những hài cốt này chưa?
Nữ pháp y lên tiếng:
Đã lấy được hết, nhưng không biết so sánh với ai?
Vấn đề này đúng là đau đầu! Thế là tôi đưa tay đập vào sau đầu một cái, không ngờ nhát vỗ này đúng là đã khiến tôi nghĩ ra một cách! Tôi quay lại nói với Bạch Kiện:
Trước đây không phải có một trang web miễn phí chuyên tìm kiếm những trẻ em bị mất tích sao? Nghe nói bọn họ có một kho dữ liệu ADN của những trẻ em bị mất tích, các anh thử lên đó tìm xem thế nào? Biết đâu lại có manh mối cho vụ này?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.