• 3,218

Chương 1373: Tạm thời xuất hồn


Lý Dược Tiến nghe vậy thì tức muốn hộc máu:
Sao có thể? Tôi vốn không hề chạy trốn vì thiếu tiền viện phí! Người nhà của tôi sẽ giúp 8tôi nộp đủ hết tất cả tiền!
.


Ông nghĩ gì thế? Lúc ông còn sống bọn họ cũng không chịu tiếp tục bỏ tiền cứu ông, chẳng lẽ ôn3g còn trông cậy bọn họ trả tiền nợ cho bệnh viện sau khi ông mất sao?
Lý Dược Tiến bị tôi nói cho sửng sốt, bởi vì ông ta biết lời t9ôi nói không sai, rốt cuộc người nhà của mình có tính tình như thế nào chính ông ta là người rõ nhất, bọn họ hoàn toàn không có khả n6ăng làm ra loại chuyện này. Tôi thấy vẻ mặt của Lý Dược Tiến buồn bã, không nhẫn tâm tiếp tục kích thích ông ta, vì thế khẽ khuyên nh5ủ:
Cả một đời này của ông cực khổ quá nhiều, không bằng sớm rời đi thôi, có lẽ kiếp sau sẽ có được cảnh ngộ khác thì sao?


Lý Dược Tiến hừ lạnh đáp:
Tôi thấy chưa chắc... Đời này đã sống cực khổ, không có nghĩa là kiếp sau có thể sẽ tốt hơn được bao nhiêu! Thay vì đời đời chịu khổ, không bằng tôi tự do tự tại như bây giờ...

Cái tự do tự tại của ông đổi lấy bằng việc hút dương khí của người khác, bọn họ cũng đã từng giống như ông, đều là... đều là người bất hạnh, sao ông nhẫn tâm hút đi dương khí vốn đã không còn nhiều lắm của họ chứ?
Tôi lạnh giọng chất vấn. Lý Dược Tiến oán hận đáp lời:
Người bất hạnh phải thông cảm với người bất hạnh ư? Thời nay đều là tự lo thân mình, chính mình cũng lo không xong, làm sao có thể chăm sóc cho người khác?

Ông ta vừa dứt câu, Đinh Nhất ở cửa đã lạnh giọng nói:
Ông chỉ có hai con đường có thể chọn, nếu ông không thích cách mọi người đều vui vẻ kia, tôi cũng có thể đưa ông lên đường ngay bây giờ, như thế thì từ nay sẽ thật sự xong hết mọi chuyện... Thế nào?

Lý Dược Tiển nghe tiếng quay đầu lại nhìn sát thần đen thui Đinh Nhất, xoay người muốn chạy, nhưng lúc này ông ta lại phát hiện mình đã dính bẫy, bị nhốt ở trong trận pháp nhốt ma mà Đinh Nhất bố trí sẵn từ trước.
Lý Dược Tiên thấy mình bị lừa, lập tức cực kì tức giận, xoay người nhào về phía tôi... Nhưng dao thép trong tay tôi cũng không phải ăn chay, thấy ông ta nhào tới mình, tôi tiện tay giơ dao nhỏ chắn trước người.
Tôi thấy oán khí của ông ta quả nhiên rất nặng, chắc sẽ không bị
dăm ba câu
của tôi xoa dịu dễ dàng... Nghĩ đến đây, tôi lại đột nhiên nói với ông ta:
Chúng tôi đã tìm thấy thi thể của ông, ông yên tâm, người nhà của ông sẽ nhanh chóng có thể tới đón ông đi!

Lý Dược Tiển nghe vậy lạnh lùng hỏi tôi:
Có không? Lỡ đâu vì không muốn nộp hơn mười nghìn tiền viện phí đó... mà không muốn tới thì sao?
Tôi sững ra, việc này đúng thật là khó mà nói! Có điều ngoài miệng tôi lại nhận lời với ông ta:
ông yên tâm, tất nhiên tôi có cách để ông được yên nghỉ dưới mổ. Thừa dịp bây giờ ông vẫn chưa tạo nghiệp quá nặng, mau mau đi thôi!

Nhưng Lý Dược Tiến vẫn lắc đầu nói:
Dựa vào đâu để tôi tin lời cậu đây?

Kết quả Lý Dược Tiến đầy tà khí vừa vặn đụng vào mặt trên của dao thép, ông ta bị bắn ra ngoài trong nháy mắt! Ăn phải lần thiệt thòi này, Lý Dược Tiến không còn dám tùy tiện tới gần tôi nữa. Nhưng tình hình hiện giờ rất xấu hổ, chúng tôi chắc chắn không khuyên được Lý Dược Tiến, vậy chỉ còn lại có một cách, chính là để Đinh Nhất đánh ông ta hồn bay phách tán, như vậy tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.
Nhưng mà tôi thực sự hơi không đành lòng xuống tay, nếu lúc này đánh tan hồn phách của ông ta... vậy thì ông ta thật sự chẳng còn gì cả. Ngay khi tôi đang không biết phải làm sao thì đột nhiên nghe được một tiếng ho nhẹ quen thuộc, tôi lập tức kích động quay đầu nhìn lại.
Kết quả lại phát hiện Chú Lê vẫn nằm ngay ngắn ở trên giường, cũng không có dấu hiệu nào là muốn tỉnh... Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nghe thấy tiếng của chú mà?! Chẳng lẽ là tôi sinh ra ảo giác?
Khi tôi đang mặt mày hoang mang, lại nghe giọng nói kia vang lên lần nữa:
Nhìn đi đâu đấy hả? Chú ở đây cơ mà?
Lúc này đây tôi nghe thấy rất chân thật, đây tuyệt đối chính là giọng của Chú Lê, vì thế tôi lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lại thấy một Chú Lê khác nửa trong suốt đang đứng trước cửa sổ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tôi và Đinh Nhất.


Chú Lê?! Sao chú lại thành ra thế này?
Lòng tối hoảng hốt, muốn chạy ra ngoài gọi bác sĩ. Chú Lê thấy thế vội vẫy tay với tôi và nói:
Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chứ không có việc gì đâu. Chỉ là không muốn nhìn hai thằng ngốc các cháu đánh tên này hồn bay phách tán thôi, cho nên mới tạm thời xuất hồn khuyên ông ta thử. Đừng hở ra là phải đánh tan ma quỷ! Chú nói cho các cháu biết, người sống ở dương gian và tâm hồn ở Âm Ti đều có ghi sổ cả. Chỗ chúng ta thiếu một người sống có cảnh sát điều tra, dưới Âm Ti kia thiếu một âm hồn tất nhiên cũng có âm sai tới điều tra! Cho nên không đến lúc vạn bất đắc dĩ, không thể tùy tiện giết ma, biết không?!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.