Chương 1419: Viện dưỡng lão trong núi
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1310 chữ
- 2022-02-10 04:11:26
Cũng may cuối cùng bị tối kịp thời ngăn cản, chẳng ai nói được bên trong chiếc gối có cái gì, tùy tiện cắt nó có lẽ cũng khô8ng phải chuyện gì tốt lành
Đến tối, chú Lê để Đàm Lỗi gối lên chiếc gối này để thử mơ, xem cậu ta có mơ được giấc m3ơ nào khác lạ hay không
Tôi nghe thể vội hỏi chú Lê:
Thứ này rất quý à?
.
Chú Lê gật đầu:
Nói như thế nào nhỉ? Nó mà rơi vào tay người biết dùng thì rất quý, nhưng nếu vào tay người không biết thì không khác gì giấy lộn...
Trong thời gian này chúng tôi vẫn rất nhàn hạ, toàn nhận mấy việc như khai trương siêu thị, tòa nhà bắt đầu đi vào hoạt động..
Từ khi có Đàm Lỗi, mấy việc lặt vặt này chủ Lê cũng không cần nhờ tôi và Đinh Nhất nữa
Tôi trầm mặt tự lẩm bẩm:
Rốt cuộc thì ai muốn hại cháu chứ?
Chú Lê trầm giọng nói:
Nếu muốn dùng những thứ này để hại cháu chẳng phải quá coi thường cháu hay sao? Chú nghĩ đối phương chỉ thăm dò xem khả năng của cháu cao đến đâu...
Nghe chú nói thể, trong lòng tôi cũng cảm thấy hơi khó chịu, thầm nghĩ thằng khốn nào muốn hại trẫm vậy? Thật là khó mà để phòng! Nhưng chủ Lê cũng bảo tôi không cần quá lo lắng, hiện giờ yểm thú đã bị Tiểu Hắc ăn, đối phương chắc sẽ không dám tùy tiện hành động
Lại nói con linh miêu Tiểu Hắc này cũng thật hung hãn, loại tà vật thế này mà cũng có thể ăn? Còn lần trước nữa..
Chú Lê thấy thế lập tức lấy ra la bàn đưa lại gần, lần này chiếc kim đồng hồ trên đó xoay tròn, xem ra thứ này phải vào buổi đêm mới có phản ứng! Vì để phòng Đàm Lỗi bị hãm sâu vào trong đó, chú Lê kịp thời đốt một lá bùa vàng đánh thức Đàm Lỗi.
Giống như những gì chúng tôi nghĩ, trong giấc mơ Đàm Lỗi đã gặp cha mình, hai cha con có một cuộc trò chuyện rất không vui..
Nó cũng cảm thấy kích động đối với cổ trùng, thật không biết chú Lê kiếm được con vật nhỏ này ở đâu
Vài ngày sau đó, tôi và Đinh Nhất vẫn luôn đi dạo xung quanh khu nhà của chúng tôi, muốn xem có thể gặp được cô bé bán gối cho chúng tôi lần nữa hay không, nhưng đừng nói là cô bé bán gối, đến cả những người bán hàng thanh lý cũng chẳng thấy ai
Có lẽ do cậu ta không thích người cha ruột của mình, cho nên không lưu luyến giấc mộng này, bởi vậy rất nhanh đã bị chú Lê đánh thức.
Sau khi Đàm Lỗi tỉnh lại đã cẩn thận miêu tả cho chúng tôi về người cha trong giấc mơ, gần như giống hệt với tưởng tượng của cậu ta..
Chẳng bao lâu sau..
Đàm Lỗi không ngủ yên ổn như trước đó, chỉ thấy mi mắt cậu ta không ngừng nhấp nháy, dường như con ngươi phía dưới đang liên tục xoay tròn, nếu như không phải sớm biết cậu ta đã ngủ say có khi còn tưởng Đàm Lỗi đang giả vờ ngủ
Chủ Lê thấy thế bèn nói với tôi:
Đừng đùa, vật kia tiến vào bụng của nó rồi thì không còn tác dụng gì nữa đâu.
Sau đó chú Lê cẩn thận hỏi tôi lại lịch chiếc gối này, tôi bèn kể lại kỹ càng quá trình mua được chiếc gối
Chú Lê nghe xong nhíu chặt lông mày, nói:
Thứ này cực kì quý giá, không thể nào bên trong mỗi chiếc gối đều có, chắc là có ai đó đã cố ý để cháu mua được chiếc gối này?
Tôi nghe thể bỗng có cảm giác trầm trọng:
Nếu trúng chiêu sẽ thế nào?
Chủ Lê suy nghĩ rồi nói:
Kẹt sâu vào trong giấc mơ không thể nào tỉnh lại.
Tôi nghe thể trong lòng lo sợ, cũng may định lực của tôi khá tốt, sau khi vào trong giấc mơ rất nhanh đã nhìn ra Hàn Cẩn có vấn đề, nếu mà tin là thật có khi sẽ vĩnh viễn bị vây trong đó
Lúc này Tiểu Hắc nhà chú Lê lập tức xù lông, trong miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ..
Xem ra động vật trong bức vẽ kia là kẻ thù của Tiểu Hắc, nếu không Tiểu Hắc sẽ không phát ra âm thanh như thế.
Tôi nghe 5xong thấy cũng đúng, thế là cùng với mấy người chú Lê canh bên cạnh Đàm Lỗi, yên lặng nhìn cậu ta ngủ thiếp đi.
Chỉ thấy Đàm Lỗi gối lên chiếc gối đó một lúc là chìm vào giấc ngủ, bây giờ nghĩ lại hôm qua tôi từ hiện thực tiễn vào trong giấc mộng liền một mạch, tôi vốn không ý thức được mình đã ngủ thiếp đi.
Vậy mà khi chủ Lể muốn Đinh Nhất ôm Tiểu Hắc ra ngoài, nó lại lập tức nhảy đến trước tờ giấy, sau đó đớp một hai miếng nuốt luôn tờ giấy vào bụng! Mấy người chúng tôi lúc đó đều nhìn mà há hốc mồm, thầm nghĩ con mèo lười Tiểu Hắc không có thịt không vui này hôm say sao lại ăn giấy?
Chú Lê càng đau lòng nhức óc mà nói:
Đó là một con yểm thú, tuy không phải là thân thể thực sự, nhưng có ba phần tinh khí trên đó, Tiểu Hắc chiếm được món hời lớn, cứ thế ăn mất rồi!
Tôi hơi lo lắng, chỉ sợ thứ này quen nắm bắt tâm ma ẩn sâu trong nội tâm mỗi người, mà cha 9mẹ của Đàm Lỗi chính là tâm ma của cậu ta, không biết có càng dễ trúng chiêu hay không.
Nhưng chú Lê lại nói vừa ha6y có tâm ma lại càng dễ nằm mơ, nếu không để Đinh Nhất nằm, có khi ngủ cả đêm đều không làm nên chuyện gì
Tôi nghe chủ Lê nói thế, chứng tỏ chú biết dùng, thế là tôi hỏi chú thứ này dùng làm gì? Chú Lê cười gian:
Có thể dùng nó để trừ ác mộng, đồng thời cũng có thể chế tạo ác mộng.
Hoành tráng thế cơ à?
Tôi giật mình
Chú Lê lúc này thở dài một cái và nói:
Hoành tráng nữa cũng vô ích, dù sao Tiểu Hắc cũng ăn mất rồi! Tôi nghe vậy lập tức quay đầu nói với Đinh Nhất:
Nhanh bắt lấy Tiểu Hắc, tối hôm nay đem nó làm thành tiêu bản để trừ ác mộng!
Tiểu Hắc nghe xong kêu
Meo
một tiếng, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài..
Nhưng điều này cũng là bình thường, bởi vì từ bé ký ức duy nhất của Đàm Lỗi về cha mình là lúc ông ta bỏ rơi mẹ, cho nên chiếc gối du lịch Mộng Tiên chế tạo ra một người cha còn ác liệt hơn vài lần so với tưởng tượng.
Chú Lê thấy chiếc gối này có vấn đề, thể là bảo Đinh Nhất đưa cho một chiếc kéo, chú muốn đích thân cắt nó ra để xem bên trong có gì? Khi cắt ra chúng tôi thấy bên trong có một tờ giấy trắng, trên đó vẽ một con vật nhỏ nhìn vừa giống mèo lại vừa giống hổ.
Nhưng tôi là người không chịu được rảnh rỗi, một khi rảnh quá liền thấy toàn thân khó chịu như nổi mốc vậy..
Cũng may, một buổi sáng tôi nhận được điện thoại của chú Lê, chú nói đã nhận một đơn lớn, kêu chúng tôi qua nhà chú bàn công việc
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.