Chương 1449: Bức tường đá
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1301 chữ
- 2022-02-10 04:12:29
Sau khi nghe Trịnh Tú Vân kể xong chúng tôi đã hiểu, rất khó để tìm được thi thể của bà ta! Không nói chuyện đã qua nhiều năm, muố8n tìm thi thể của một người trên biển so với lên trời còn khó hơn, nếu không tôi đã tìm được thi thể của Hàn Cẩn từ lâu rồi.
3
Hiện giờ xem ra, chúng tôi chỉ có thể tìm khối xương người hóa thạch nhốt âm hồn Trịnh Tú Vân trước, sau đó đem nó về, coi nh9ư cho Lưu Duệ một câu trả lời thỏa đáng
Nhưng vấn đề bây giờ là khối xương này nằm dưới lớp bê tông, chúng tôi đâu thể đụ6c một lỗ thủng trên tường của tòa nhà dạy học này được?
Suy nghĩ mất một lúc, cuối cùng Chú Lê nói với Trịnh Tú Vân:
Con5 của cô muốn đón cô về, nhưng chúng tôi không có biện pháp tìm được di thể của cô, cho nên chỉ có thể đón âm hồn về, nhưng không biết khối đá nào trong bức tường này nhốt âm hồn của cô?
Trịnh Tú Vân nghe thể cũng mờ mịt lắc đầu:
Tôi chỉ biết là trong bức tường đá đó, nhưng cụ thể là khối đá nào thì tôi không biết...
Lúc đó đúng là tôi có việc không ở nhà, sau khi trở về nghe bạn bè nói lại có hiệu trưởng Vương đã từng tới tìm.
Hiệu trưởng Vương nghe Chú Lê nói như thế thì ngượng ngùng bảo:
Nói ra cũng thật xấu hổ, làm hiệu trưởng của một trường, đáng ra không nên tin vào huyển học thuật số
Nhưng tôi biết thế giới này bao hàm toàn diện, có nhiều chuyện khoa học không thể giải thích được
Mặc dù hôm nay là thứ hai, nhưng bởi vì tòa nhà này bình thường rất ít sử dụng, cho nên bên trong gần như không có học sinh..
Kể cả ngẫu nhiên có một hai học sinh, vừa nhìn thấy hiệu trưởng đã lập tức tránh xa, bởi vậy chúng tôi đi cả đoạn đường mà không gặp người nào
Sau khi lên tới tầng bốn, Chú Lê đi thẳng tới bức tường đá..
Nghĩ tới nghĩ lui Chú Lê đành dẫn chúng tôi đi trước, còn mở miệng nói là chú
Dân miền núi tự có diệu kế
.
Tôi lúc đó cực kì hiếu kì hỏi Chú Lê:
Chú có biện pháp gì thế?
Chú Lê cười bí ẩn:
Đến sáng mai cháu sẽ biết.
Sáng sớm hôm sau, Chú Lê dẫn chúng tôi quay lại trường học, lần này chủ trực tiếp tìm đến chỗ ông già gác cổng, sau đó đưa danh thiếp cho ông ta và nói:
Tôi muốn gặp hiệu trưởng của nhà trường.
Ông già gác cổng nhìn thấy lại là chúng tôi, tò mò nói:
Làm sao lại là mấy người? Mấy người tìm hiệu trưởng có việc gì không?
Chú Lê mỉm cười nói:
Ông không cần hỏi, chỉ cần đưa tấm danh thiếp này đến tay hiệu trưởng, sau đó nói với ông ta, chúng tôi có thể làm tòa lầu Tú Vân này yên bình, đến lúc đó tự nhiên hiệu trưởng sẽ gặp chúng tôi.
Ông già gác cổng nghi ngờ cầm danh thiếp của Chú Lê rời đi, không bao lâu sau ông ta mặt mày hớn hở quay lại:
Mọi người đi vào đi, vào trong rẽ trái, gian thứ ba chính là phòng làm việc của hiệu trưởng.
Chú Lê nghe xong đắc ý nhìn về phía tôi và bảo:
Đi, đi vào thôi.
Ví dụ như chuyện ở lẩu Tú Vân, chúng tôi cũng đã từng đứng ở góc độ khoa học để giải thích, nhưng cuối cùng lại phát hiện không thể giải thích được
Cũng vì lý do này mà cả một tòa nhà cao tầng như thể cũng chỉ được dùng làm phòng thí nghiệm và hội họp.
Lúc này Chú Lê cẩm ly trà trước mặt lên uống một ngụm rồi nói:
Tôi vừa mới xem tòa lầu Tú Vân đó, thật ra vấn đề không lớn, chắc do bên trong nhốt vật âm tà nào đó, chỉ cần lấy nó đi chắc sẽ không còn chuyện gì xảy ra.
Hiệu trưởng Vương nghe thể mắt sáng lên, lập tức đứng dậy nói với Chú Lê:
Quá tốt rồi, vậy tôi lập tức đưa các vị vào trong tòa nhà nhìn xem?
Chú Lê gật đầu nói:
Được, ông đi trước dẫn đường...
Lần tiến vào này khác với lần trước, chúng tôi không còn lén lút nữa mà được hiệu trưởng dẫn đầu nghênh ngang đi vào
Khi Chú Lê dẫn theo chúng tôi gõ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, bên trong đã pha sẵn trà đợi chúng tôi
Hiệu trưởng họ Vương, là một người đàn ông trung niên béo tốt, ông ta nhìn thấy chúng tôi đi vào liền cười nói với Chú Lê:
Không nghĩ tới Lê đại sư vậy mà lại tới huyện nhỏ này của chúng tôi, xin lỗi vì đã không tiếp đón từ xa!
.
Chú Lê nghe xong khoát tay, nói:
Hiệu trưởng Vương khách khi quá, chúng tôi cũng bởi vì tới đây làm việc, nhìn thấy tòa nhà cao tầng này của nhà trường có chút vấn đề, cho nên mới đường đột tới gặp.
Vương hiệu trưởng nghe xong lập tức mời chúng tôi ngồi xuống, sau đó quay lại đóng kĩ cửa ban công rồi mới trở về ngồi cạnh chúng tôi, vẻ mặt buồn thiu nói:
Thực không dám giấu, năm ngoái lúc tôi đi công tác đã từng sai người đưa lời mời cho ngài, nhưng khi đó trùng hợp là ngài có việc nên không có ở đó, cho nên tôi cũng chỉ đành phải về trước, định chờ lần sau lại đến gặp mặt.
Chú Lê nghe thể gật gầu nói:
Thật ra lúc tôi nhìn thấy tòa nhà này dường như cũng có chút ấn tượng
Lúc đầu Chú Lê còn giả vờ lấy la bàn ra đi vòng vèo xung quanh, cuối cùng chủ sầm mặt nói với hiệu trưởng:
Tầng bốn có trang trí gì đặc biệt không?
Hiệu trưởng Vương nghĩ rồi nói:
Không có gì đặc biệt, ngoại trừ một bức tường đá tượng trưng cho sự đơn giản mộc mạc, cái này có thể coi là trang trí đặc biệt không?
Chú Lê nghe thể gật đầu:
Vậy là đúng rồi, dẫn chúng tôi đi xem một chút...
Tôi ở phía sau thấy Chú Lê giả vờ giả vịt thì muốn bật cười, nhưng lại không thể cười, thể là đành cố mà nín cười đi theo mọi người cùng lên tầng bốn
Chúng tôi nghe xong đều ngơ ngác, nếu như biết rõ khối nào thì chỉ cần đục một lỗ là được, nhưng giờ chẳng biết chính xác, chẳng lẽ lại bê toàn bộ đá trên tường đi Trên tường thiếu một khối đá có lẽ sẽ không ai phát hiện, nhưng nếu toàn bộ đều mất, chắc ngày hôm sau trường học sẽ báo cảnh sát..
Lúc này tôi nhìn thoáng qua thời gian thấy trời sắp sáng, tiếp tục thế này không phải là biện pháp nên tôi vội vàng đến gần bức tường rồi đưa tay sờ thử.
Nhưng bất đắc dĩ là, tôi sở toàn bộ mặt tường mà vẫn không thể cảm giác được khối đá nào là khối xương người hóa thạch âm khí nặng nề đó..
Hiệu trưởng Vương khẩn trương đi sau
Để biểu lộ sự tình vô cùng khó giải quyết, toàn bộ đoạn đường mặt Chú Lê đều âm trầm, hiệu trưởng Vương còn bị dọa đến mức tưởng sự việc cực kì nghiêm trọng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.