Chương 1452: Làm chuyện xấu
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1272 chữ
- 2022-02-10 04:12:25
Ngay cả những con chó ngao Tây Tạng đã từng rong ruổi trên cao nguyên phủ tuyết cũng không thể may mắn thoát khỏi
Con ng8ười đã mang chủng xuống khỏi cao nguyên và đưa chúng rời xa môi trường nơi chúng sinh V sống đời đời, sau đó nuôi nhốt chó ngao3 có hình thể cực lớn trong từng ổ lồng vuông, chờ giá trị của chúng tăng gấp bội để mang lại tiền của cho mình...
Nhưng9 cuối cùng thì sao? Chó ngao Tây Tạng giá cao ngất trời thế mà bị sụt xuống bằng với thịt bò! Một đám từng được coi như tinh li6nh của tuyết cuối cùng đều bị đưa lên bàn ăn
Cho dù có chó hoang mò ra cũng sẽ biết đây là đồng loại của mình, nó trốn còn không kịp ấy
Sao có thể đào ra được?
Tôi ngẫm lại thấy cũng phải nên không nói gì nữa, tôi xoay người lấy dụng cụ trên xe ra giúp Đinh Nhất đào hố
Có lẽ bình thường thằng nhóc này cũng là kẻ chẳng ra gì, không biết bản thân đã đắc tội với bao nhiêu người nữa? Bị Đinh Nhất trùm túi lên thì lập tức hoảng sợ và luôn mồm xin tha:
Anh Lưu? Hay là anh Cường ạ? Thằng em biết sai rồi! Đừng..
đừng đánh..
em...
Tôi chẳng ở không nghe cậu ta lảm nhảm, cầm ống PVC quất cho cậu ta một trận, lúc ấy quả thật là tôi đã lấy ra hết sức bú mẹ luôn! Thằng nhóc kia bị tôi đánh cho kêu cha gọi mẹ
May mắn là tối hôm đó không có người đi ngang nhìn thấy hai chúng tôi
Nếu không thể nào cũng sẽ báo cảnh sát, đêm hôm khuya khoắt mà đi đào hố ở vùng ngoại ô? Người biết thì hiểu đang chôn con chó, nhưng không biết sẽ tưởng là chúng tôi đang chôn xác người đấy! Sau khi xong việc, tôi mệt mỏi mồ hôi mồ kê đầm đìa, tôi dựa nghiêng trên cửa xe lấy hơi
Đinh Nhất thấy thể lấy từ trong xe ra hai chai nước và đưa cho tôi một chai
Tôi xác nhận để xác nhận lại thấy không làm nên lập tức phừng phừng lửa giận, vì vậy quay đầu ra hiệu cho Đinh Nhất đuổi kịp thằng nhóc kia..
Mặc dù Đinh Nhất không hiểu mục đích của tôi nhưng vẫn theo đuổi tên kia ra ngoài với tôi.
Trên đường đi Đinh Nhất hỏi nhỏ tôi:
Tên kia có vấn đề gì ư?
Mặt tôi sầm sì đáp:
Cậu ta chính là tên đã vứt bỏ Coca, đuổi theo cậu ta rồi tìm chỗ không có người đập cho một trận!
Nghe vậy, Đinh Nhất cau mày lại:
Làm như vậy..
Tôi cười xấu xa và bảo:
Rõ rồi!
Thằng nhóc này nhìn là biết để không ra gì, thân dưới không vững, đi đường lơ mơ
Đừng nói là có Đinh Nhất ở đây, chỉ cần một mình tôi cũng có thể xử cậu ta một cách nhẹ nhàng! Sau đó Đinh Nhất cẩm túi bóng đi tới phía sau cậu ta lặng yên không một tiếng động, vụt một cái chụp lên đầu cậu ta.
Có điều đừng thấy cậu ta kêu thảm thiết vậy, cỡ nào cũng không thể so sánh với tiếng kêu rên của Coca hôm đó..
Hơn nữa tôi xuống tay cũng biết nặng nhẹ, vốn không đánh đến chỗ hiểm của cậu ta
Đánh xong một trận, Đinh Nhất trầm giọng hỏi cậu ta:
Biết đã đắc tội ai chưa?
có phải phong cách hơi thấp kém không?
Tôi chẳng thèm để ý:
Đối phó với loại người này không cần phong cách gì hết...
Đinh Nhất nén cười:
Vậy cậu theo dõi cậu ta trước, tôi đi nhanh rồi về...
Lúc ấy tôi cũng không biết Đinh Nhất đi làm gì, đành phải một mình bám theo phía sau tên kia, thấy cậu ta dạo tới dạo lui mấy tiệm thú cưng
Cho đến khi Đinh Nhật xách một cái túi bóng và một ống nhựa PVC dài hơn một mét về, tôi mới hiểu Đinh Nhất muốn làm gì.
Tôi thầm nghĩ bụng, mới nãy không phải Đinh Nhất nói việc làm này mất phong cách sao? Nhưng mà anh ta làm thật thì lại có kinh nghiệm phong phú thế chứ lại! Đinh Nhất nói nhỏ với tôi:
Một lát nữa tôi trùm túi lên đầu cậu ta thì cậu lấy cái ống này đánh, thứ này nhẹ nên cậu cứ đánh cho mạnh vào.
Mặc dù lục căn của tôi không thanh tịnh, không bén sâu Phật pháp, nhưng t5ôi cũng biết cái gì là nhân quả báo ứng, lẽ trời tuần hoàn.
Lục căn: Phật giáo chỉ mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức.
Đinh Nhất lái xe đến một vườn trái cây ở ngoại ô, dù đã vào đông nhưng phong cảnh ở đây trông vẫn rất đẹp
Tôi cẩm nước uống một hơi, cứ như muốn dập tắt ngọn lửa giận dữ không có chỗ xả trong lòng
Đinh Nhất thấy tôi vẫn còn hơi buồn bực thì trầm giọng nói với tôi:
Đi thôi, điều chúng ta có thể làm cũng chỉ có từng đó...
Tôi thở một hơi dài, sau đó mở cửa lên xe
Tuy vụ việc kia chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ, nhưng ký ức của Coca vẫn quanh quẩn trong lòng tối, rất lâu chẳng thể tan đi..
Anh ta cầm xẻng xúc vài xẻng đất và nói:
May quá, chỉ có lớp đất bên trên cùng bị đóng băng, đào một cái hổ đủ để chôn con chó nhỏ này chắc không có vấn đề gì.
Tôi khó chịu nói:
Vẫn nên đào sâu một chút đi! Để tránh bị động vật khác đào lên...
Đinh Nhất nghe vậy thì bật cười:
Cậu nghĩ nhiều quá rồi
Cho dù nơi này là vùng ngoại ô cũng không thể có động vật hoang dã nào tới đào xác đâu
Hồi ấy bị người ta lừa, tưởng chó Shiba nên mua về, kết quả càng lớn càng xấu...
Tôi nghe vậy thì chợt quay đầu, cẩn thận nhìn chàng trai trước mặt, lập tức nhận ra cậu ta chẳng phải là người chủ đã vứt bỏ Coca trong ký ức tàn hồn của nó hay sao?
Thằng nhóc kia nhìn mấy con chó Shiba con, không chê vẻ ngoài không thuần chủng thì thấy giá quá đắt, cuối cùng chẳng nhìn trúng con nào nên xoay người đi
Đến một ngày nọ, tôi gặp một người đàn ông rất quen mắt, nghĩ mãi mới nhớ ra, tên kia chính là người chủ trước của Coca!! Hôm đó tôi và Đinh Nhất đến cửa hàng thú cưng mua thức ăn dự trữ cho Kim Bảo, kết quả đúng lúc gặp một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi vào chọn chó
Ngay từ đầu tôi cũng không chú ý nhiều đến cậu ta, đến khi nghe cậu ta nói với nhân viên cửa hàng:
Tôi muốn chọn một con chó Shiba thuần chủng
Lúc trước tôi nuôi một con chó bản địa tên Coca
Thằng nhóc kia đã sớm bị dọa tè ra quần, run rẩy nói:
Anh Lưu?! Hay là anh Cường?
Đinh Nhất nhấc chân đạp cho cậu ta một cú, hung tợn nói:
Mày đắc tội với ống Chó, nhớ kĩ đó
Bát tự của thằng nhãi mày khắc với chó
Sau này thấy chó thì trốn cho xa, nếu không gặp mày một lần là đánh một lần!
Không dám, không dám! Lần sau chắc chắn tôi sẽ cách cho thật xa!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.