Chương 1472: Lão triệu mất tích
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1218 chữ
- 2022-02-10 04:12:48
Lão Triệu nghe tôi hỏi thế thì nhướng mày, sau đó nói với vẻ do dự:
Anh đã đồng ý với ông ấy sẽ không nói phương thuốc này cho những n8gười không hiểu về y, nhưng vì cậu là em vợ anh nên có thể nói thật cho cậu biết, thử này cực kì có giá trị, là một báu vật đã thất tr3uyền của giới Trung ty nước ta.
Tôi thấy lão Triệu đánh giá nó cao như thế, xem ra thứ này đúng như Đoàn Thị Lý đã nói, là mộ9t phương thuốc cứu mạng cực tốt! Nếu như không phải tàn hồn của ông ta vẫn luôn bám vào chiếc ghế này, có lẽ nó đã biến mất mãi mãi. <6br>
Chờ đến lúc tôi đi vào một lần nữa, Chú Lê đã bắt đầu dẫn hồn, vì đã giải quyết xong
tâm nguyện
nên Đoàn Thụ Lý ra đi khá bìn5h lặng, ông ta đã hoàn thành mục đích quan trọng nhất khi ở lại trần gian, bởi vậy cũng không dừng lại quá lâu mà rất vui sướng rời đi
Nhưng không ngờ một tháng sau, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Chiêu Tài, giọng chị ấy nghe qua điện thoại khá bối rối, tôi nghe là biết đã có chuyện xảy ra!
Chị trước tiên đừng có gấp, nói rõ ràng mọi chuyện cho em...
Tôi kiên nhẫn bảo
Chiêu Tài nghe xong đợi cảm xúc bình tĩnh mới nói:
Anh rể cậu mất tích rồi.
Tôi nghe mà sững sờ, cứ ngỡ mình nghe nhầm, tôi bảo Chiêu Tài nói lại lần nữa
Lần này tôi nghe rất rõ ràng, chính xác Chiêu Tài nói là:
Anh rể cậu mất tích...
Lúc đầu tôi không để chuyện này trong lòng, lúc trước nghĩ đến muốn đưa phương thuốc này cho lão Triệu bởi vì anh ấy thực sự là một thầy thuốc tốt, tuyệt đối sẽ không vì lợi ích mà bán đi phương thuốc này..
Mà tôi cũng tra tìm trên mạng trang tạp chí quốc tế về y học đó, mẹ nó chứ, toàn là tiếng Anh, kể cả có đăng lên tôi cũng đâu có hiểu?
Ông Vương nghe thể thì thở dài, sau đó mới nói với Chú Lê, thật ra dối ghế bành này ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua nó, đây chính là đối ghế gỗ hoàng hoa lê từ thời đại Minh Thanh.
Vậy mà khi ông ta tìm một cao nhân đến thì lại phát hiện dây là hàng mới được làm cũ, mặc dù nó đúng là gỗ hoàng hoa lê, nhưng lại mang phong cách hiện đại mà không phải dời nhà Minh Thanh
Sau đó Chiêu Tài nói cho tôi biết, trong một tháng gần đây, lão Triệu vì tập trung vào một bản luận văn mà vẫn luôn không về nhà, anh ấy cứ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và phòng thí nghiệm
Chiêu Tài biết lão Triệu chắc chắn gặp một đề tài vô cùng hứng thú, cho nên mới mất ăn mất ngủ như thế, bởi vậy chị ấy cũng không làm phiền lão Triệu, thậm chí cả điện thoại cũng vài ngày mới gọi một lần.
Nhưng sau khi ông ta mua hàng giả về xong lại không lừa bán cho người khác, cách làm này thật khiến người khác phải nể phục.
Sau đó đến lúc trả tiền, ông Vương đưa đôi ghế bành kia cho Chú Lê rồi nói:
Mặc dù đây không phải một đôi ghế gỗ hoàng hoa lê từ thời Minh Thanh, nhưng nó thực sự là gỗ hoàng hoa lệ, nếu đặt nó giữa một đám đồ dởm cũng đáng tiếc, nhưng nếu tôi lấy ra nhìn thì lại thấy phiền lòng..
Ông Vương nghe thấy chúng tôi nói đã quét dọn
sạch sẽ
biệt thự cổ của ông ta thì kích động lắm
Lúc sau Chú Lê còn hỏi ông ta về chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê kia, vì sao đây rõ ràng là một chiếc ghế hoàng hoa lê thực sự, mà lại được đặt giữa một đống đồ giả?
Thế chẳng bằng đưa nó cho ông, ông đừng chê nó là một đôi ghế gỗ hoàng hoa lê làm giả thời nhà Minh Thanh nhé!
Chú Lê nghe thể vội nói:
Làm sao lại chế chứ? Hiện giờ gỗ hoàng hoa lê ở Hải Nam cũng không còn nhiều, chiếc ghế này rất có giá trị cất giữ, nếu ông đã đồng ý bỏ đi những thứ mình yêu thích, vậy tôi cũng không khách sáo.
Thật ra theo tôi thấy, Chú Lê khá thích đôi ghế bành này, trông nó cao cấp hơn nhiều chiếc ghế gỗ lim ở nhà chủ! Sau đó vài ngày tôi gọi điện cho lão Triệu, hỏi anh ấy về phương thuốc mà ông Đoàn Thụ Lý đưa cho thế nào? Anh ấy trở về có cẩn thận nghiên cứu hay không? Lão Triệu hưng phấn trả lời tôi rằng hiện giờ đang viết một luận văn liên quan đến phương thuốc này, đến lúc đó sẽ công bố trên một tạp chí khoa học quốc tế, chắc chắn sẽ làm cho giới y học chấn động! Tôi nghe xong dặn dò lão Triệu:
Anh cũng đừng quá mê tín vào phương thuốc này, dù sao nó được nói ra từ miệng một lão quỷ, quỷ hay nói linh tinh anh có biết không?
Lão Triệu nghe thế cười nói với tôi:
Cậu cứ yên tâm đi, anh phải làm thí nghiệm trước chứ không có số liệu cụ thể làm sao có thể tin tưởng phương thuốc này? Cậu cứ chờ tin tốt của anh đi!
Tôi thấy thái độ nhiệt tình của lão Triệu cao như thế, xem ra phương thuốc Hồng Hoàn này quả thực rất thần kỳ! Nhưng lúc đó tôi cũng không ngờ được, một phương thuốc nói ra từ miệng quỷ lại mang đến cho lão Triệu một lần nguy hiểm trước giờ chưa từng có...
Thế là cuối cùng ông Vương vẫn giữ nguyên tắc của mình, ném chiếc ghế gỗ hoàng hoa lê vào giữa đống học phí
đó.
Chính vì chuyện này mà mỗi khi nói về ông Vương, Chú Lê lại than thở:
Trước đây chú luôn cảm thấy ông Vương là một lão nhà giàu mới nổi, cứ có tiền là mua đồ cổ mà thật ra thì chả hiểu cái quái gì
Nhưng hôm qua, khi Chiêu Tài gọi điện cho lão Triệu như thường lệ, lại phát hiện điện thoại không thể nào kết nối được..
Thế là Chiêu Tài lập tức gọi điện cho cơ quan của lão Triệu, vậy mà lại nhận được câu trả lời là lão Triệu vì muốn làm một đề tài nên đã không đến chỗ làm một tuần rồi.
Chiều Tài tính một lúc thấy mình cũng đã gần một tuần không gọi cho lão Triệu, chẳng lẽ anh ấy đã gặp chuyện gì đó ở phòng thí nghiệm? Sau đó Chiêu Tài lập tức chạy tới phòng thí nghiệm, và gặp người bảo vệ là Tiểu Tôn ở cửa, cậu ta nói với Chiêu Tài năng lão Triệu đã hai ngày không tới phòng thí nghiệm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.