Chương 1515: Hai chuỗi chuông đồng
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1367 chữ
- 2022-02-10 04:14:05
Cứ như vậy, tầm nhìn xa của chúng tôi vô cùng hạn chế, mà những dấu vết Mao Khả Ngọc lưu lại trước đó cũng nhanh chóng bị tuyết ph8ủ hết
Đồ tiếp tế mà chúng tôi mang theo trên người không nhiều, giỏi lắm cũng chỉ đủ đi thêm một ngày đường nữa, nếu như 3cuối cùng vẫn không tìm được Mao Khả Ngọc..
Tối hạ thấp giọng xuống:
A Linh đang ở gần đây..
mọi người cẩn thận một chút.
Sở dĩ tôi nói như vậy bởi vì tôi có thể cảm nhận được tàn hồn của A Linh, nhưng do cô ta vẫn luôn di chuyển nên cảm giác này không rõ ràng lắm
Trước đó bọn họ còn ăn một ít thức ăn dưới sự đề nghị tha thiết của chúng tôi..
Nhưng bọn họ lại nói trước khi ăn không hề cảm thấy đói khát, sau khi ăn cũng không có cảm giác no bụng gì hết.
Dẫu sao mỗi người đều có gót chân Asin của mình, cứ5 coi như bình thường Mao Khả Ngọc là một người tàn nhẫn, nhưng chỉ cần là con người thì ắt có tình cảm, mặc dù thứ tình cảm này ở hắn có thể ít đến đáng thương, nhưng chính bởi vậy mới khiến hắn cảm thấy đặc biệt quý giá...
Bởi vì tuyết rơi lớn nên đi đường rất dễ bị lạc phương hướng
Nhưng đúng vào lúc này, tôi đột nhiên cảm nhận thấy có cái gì đó đang hướng đến gần chúng tôi, cùng lúc đó, những người còn lại cũng nghe được một loạt tiếng chuông đồng
Tất cả mọi người lập tức trở nên đề phòng, tiếng chuông đồng này chứng minh người ở gần đây không phải Mao Khả Ngọc thì chính là A Linh
Tôi lập tức quay đầu lại xem, chỉ thấy cách đó không xa có một người phụ nữ tóc tai bù xù bám trên một cây tùng, cô ta đang nhìn chằm chằm mấy người chúng tôi như hổ rình mồi.
Tôi nhận ra ngay đó chính là A Linh, chẳng qua lúc này cô ta không còn điểm nào giống con người nữa, mà giống như một con thằn lằn, đầu ghé trên thân cây
Nhưng cho dù là ai, chúng tôi cũng rất khó bảo đảm sự an toàn cho bản thân...
Nhưng không biết tại sao, mặc dù âm thanh kia nghe rất gần bên tai, nhưng chúng tôi không nhìn thấy xung quanh có cái gì xuất hiện.
Nếu A Linh còn sống, nhất định sẽ cười và nhảy ra, sau đó làm vẻ mặt đầy chế nhạo cười tôi:
Trương Tiến Bảo, lá gan của anh nhỏ thật đấy.
Chớ phí sức! Cô ta không có suy nghĩ của loài người, làm sao nghe cậu gọi thì chạy ra được chứ?
Lão Triệu nói với vẻ bất đắc dĩ
Khi chưa rõ trạng thái cơ thể họ trước đó đã xảy ra chuyện gì thì vẫn đừng nên thay đổi tình trạng cơ thể hiện giờ của họ.
Xế chiều, cuối cùng tuyết cũng ngưng dần, nhưng mấy người chúng tôi phải đối mặt với một vùng tuyết trắng mờ mịt, tất cả đều không biết tiếp tục tìm kiếm liệu có thu hoạch được kết quả gì không
Đinh Nhất thấy cứ tìm kiếm như vậy cũng không phải là cách, không thể tìm được Mao Khả Ngọc mà tự chúng tôi có thể sẽ bị đi lạc trước
Chẳng còn cách nào khác, đoàn người chúng tôi phải đi tới một nơi dưới sườn núi để tránh gió tuyết và nghỉ chân, chờ tuyết ngừng mới tiếp tục đi được
Tuy nhiên, bằng kinh nghiệm của tôi từ trước đến nay, thì có lẽ cô ta cách chúng tôi không quá một cây số.
Vì lý do an toàn, Đinh Nhất và bọn Paul vây tôi và lão Triệu vào giữa, tùy thời ứng biến nếu A Linh đột ngột nhào lên..
chúng tôi cũng chỉ có thể quay về đường cũ.
Thật ra tôi thấy, Mao Khả9 Ngọc chính là một con gián đánh không chết, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu nhỉ? Nhưng vừa nghĩ tới xác sống lần này hắn p6hải đối mặt là A Linh, tôi lập tức thấy không còn tự tin như vậy nữa.
Bởi vì tôi nhớ Oshima Daiichi có suy nghĩ của con người..
Mặc dù vì vậy mà ông ta khó đối phó hơn so với xác sống thông thường.
Tôi không hiểu:
Nếu như cô ta không có suy nghĩ của con người, vậy tại sao lại trở về lấy chuông đồng chứ?
Lão Triệu suy nghĩ một chút rồi nói:
Có lẽ đây chỉ là một loại bản năng của cô ta, hoặc cô ta đã quen cảm giác có chuông đồng trên tay, cho nên chuyện đầu tiên sau khi chết đi sống lại chính là muốn tìm lại chuông đồng của mình.
Mặc dù lý trí cho tôi biết lão Triệu nói đúng, nhưng trong tiềm thức, tôi vẫn hy vọng A Linh có thể không giống những người khác
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, nó tựa như đang vây quanh chúng tôi di chuyển thành vòng tròn, nghe tiếng chuông thì tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, nếu như đấy đúng là tốc độ di chuyển của A Linh bây giờ, vậy thì đó là chuyện vô cùng đáng sợ
Không biết thời điểm bọn Paul phát huy hết hỏa lực liệu có thể chống lại được cô ta hay không?
Dĩ nhiên, những bộ áo lông vũ liền quần này có ấm áp thế nào đi nữa cũng không thể so sánh được với bọn Paul
Bây giờ trên người bọn họ chỉ mặc một cái áo mỏng nhưng họ chẳng hề cảm thấy rét
Lúc này tôi mới cảm nhận được điều Mao Khả Ngọc nói lúc trước, hắn nói áo lông vũ liền quần chúng tôi mặc trên người là đồ được chế tạo đặc biệt, có khả năng chống lạnh hơn nhiều lần so với áo lông vũ bình thường.
Trước đó không cảm thấy gì, nhưng mấy người chúng tôi vừa rồi đi trong gió tuyết, giờ lại ngồi tránh gió bên dưới sườn núi, trừ cảm thấy hơi mệt mỏi ra, thì đúng là không cảm thấy lạnh thật.
Lão Triệu bèn hỏi họ, từ lúc tỉnh dậy đã từng đi vệ sinh chưa? Hai người họ đều mờ mịt lắc đầu tỏ ý chưa từng đi
Lão Triệu nghe vậy cũng không miễn cưỡng bắt họ ăn nữa
Nếu không phải tôi tận mắt thấy thì thật không dám tin một A Linh hoạt bát đáng yêu có thể biến thành
bộ dạng như bây giờ
Không biết Mao Khả Ngọc có hối hận khi mang theo cô ta đến cái nơi thị phi này không?
Nhưng đợi một lúc mà vẫn không thấy xung quanh có ai đến.
Cuối cùng, tôi thực sự không chịu nổi loại không khí căng thẳng này, bèn gào lớn với bốn phía xung quanh:
A Linh, là cô phải không?
Giọng nói của tôi kéo dài, không ngừng quanh quẩn vang vọng giữa núi tuyết, đáng tiếc không có ai đáp lại tôi
Ngay lúc này..
Đinh Nhất đột nhiên ném dao bạc ra phía sau lưng tối, sau đó có tiếng chuông đồng rơi xuống đất
Vừa nghĩ tới Mao Như Ngọc, tôi lập tức kiểm tra xung quanh, nhưng lại không thấy bóng dáng của hắn đâu
Tuy nhiên, nếu A Linh đã xuất hiện ở đây, tôi tin ắt hẳn hắn cũng ở cách đây không xa..
Vì vậy lúc nhóm năm người chúng tôi đi về phía Nam khu lều tìm kiếm, luôn để Đinh Nhất đi đầu
Nhưng dù vậy, Paul và Louis đi ở phía sau cũng suýt lạc mấy lần, phải nhờ lão Triệu phát hiện kịp thời mới có thể tìm lại được bọn họ.
Ngay cả quần áo lông vũ trên người cô ta cũng đã rách mướp, lông trắng bên trong bay sạch hết.
Miếng gạc lúc trước lão Triệu băng bó vết thương cho cô ta cũng bong ra một nửa, bay sang một bên như một chiếc cạp váy..
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.