• 3,971

Chương 1537: Tuyết màu hồng bay đầy trời


Chúng tôi vừa vào phòng đã thấy người cảnh sát làm phiên dịch lúc trước tên Martin cùng với một nữ pháp y đang cùng ngồi trên sofa xe8m tivi, nhưng ánh mắt của cả hai đều đờ đẫn, vừa nhìn là biết đầu óc đang không bình thường.

Vì lý do an toàn nên mấy người 3chúng tôi không tùy tiện bước vào mà vẫn đứng ở cửa quan sát hành động của hai người đó, chúng tôi thấy hành động của họ rất máy móc9 như đang lặp đi lặp lại một số động tác.
Bọn họ đều có tội, bọn họ đang sám hối trong Hồ Thánh!

Tối nghe mà chả hiểu gì cả, vừa định hỏi tiếp thì lại bị chú họ giữ chặt rồi ra hiệu tôi đừng hỏi
Sau khi nữ pháp y bị Martin đánh rơi điện thoại lập tức khôi phục bình thường, sau đó cô ta nhặt điện thoại lên rồi phàn nàn với Martin rằng chiếc điện thoại vừa mới mua nhỡ rơi vỡ thì biết phải làm sao? Nhưng rất nhanh cô ta cũng giống Martin phát hiện chuyện không bình thường, sau đó mặt mũi hoảng sợ chỉ vào cái cây phía xa và nói cô ta vừa nhìn thấy trong điện thoại ở đó treo một người chết!
Lúc này Martin không có thời gian nói chuyện với cô ta, bởi vì anh ta sốt ruột muốn đi đoạt điện thoại của những người khác, nhưng lúc này những người còn lại đã đi về hướng gốc cây đó
Nhưng không ngờ khi vừa để thi thể hai người chết vào xe thì bỗng nhiên thấy trên trời có trận tuyết màu đỏ rất quái lạ...
.
Chúng tôi được biết qua miêu tả của cảnh sát Martin, trận tuyết màu đỏ đó làm toàn bộ nông trường phủ một màu máu, mặt trời phía trên cũng phát ra một màu đỏ sậm ma quái
Tôi đợi bọn họ một lúc rồi tranh thủ hỏi:
Rốt cuộc hôm qua có chuyện gì xảy ra? Mọi người đâu rồi?

Cảnh sát Martin đã phục hồi một chút, nhưng rồi hoảng sợ nói:
Hôm qua chỉ một lát sau khi mấy người rời đi thì tuyết bắt đầu rơi, mấy người còn lại định tăng nhanh tốc độ để kết thúc công việc ở đây, nếu không đường về sẽ rất khó đi
Rất nhanh anh ta phát hiện không chỉ mắt của mình có vấn đề mà những người khác đều giống vậy, ai cũng thấy tuyết màu đỏ bay đầy trời..
Tôi nghe đến đó thì biết là có chuyện không đúng, bởi vì hôm qua lúc trở về thời tiết rất đẹp, vốn chẳng hề có tuyết rơi, càng không có khả năng là tuyết màu đỏ.
Làm người khác buồn nôn nhất chính là đồ ăn đặt trên bàn đã mục nát từ lâu nhưng b6ọn họ cứ như không thấy mà lặp đi lặp lại động tác cầm lên nhét vào miệng...
Tôi cố chịu cơn buồn nôn trong lòng, nhẹ giọng 5gọi một tiếng:
Cảnh sát Martin?

Tiếp đó chú họ lấy ra bao vải chứa kim châm rồi nhẹ nhàng rút ra một chiếc, sau đó từ từ đi tới trước mặt cảnh sát Martin đâm một phát vừa phải vào huyệt nhân trung của anh ta.
Ngay sau đó, đầu tiên trên mặt cảnh sát Martin xuất hiện vẻ ngây ngốc, rồi khôi phục bình thường..
Không cần khách sáo, những người khác đâu rồi?

Cảnh sát Martin suy nghĩ sau đó đột nhiên hạ giọng nói:
Xuyt..
Cũng đúng lúc này, người phụ nữ đó hơi xoay người lại rồi trừng một đôi mắt không hề có con người về phía anh ta! Cảnh sát Martin bị dọa phát sợ vội ném điện thoại xuống đất, nhưng anh ta lập tức phát hiện những đồng nghiệp bên cạnh có gì đó quái lạ! Chỉ thấy bọn họ đều cầm điện thoại nhìn về cái cây phía xa, trên mặt ai cũng lộ ra nụ cười giống nhau, cảnh tượng đó thật quái dị..
Phản ứng đầu tiên của Martin chính là muốn đoạt điện thoại của bọn họ, anh ta cho rằng làm như thế mới giúp bọn họ khôi phục bình thường, thế là anh ta đánh rơi chiếc điện thoại của một nữ đồng nghiệp gần với mình nhất, cũng chính là người vừa chơi
trò gia đình
với anh ta trong phòng khách
Khi phiên dịch viên là cảnh sát Martin nghe được tiếng gọi liền từ từ quay đầu nhìn về phía tôi, tiếp đó anh ta nở một nụ cười quái dị rồi nhiệt tình nói với tôi:
Cậu Trương, cậu tới thật đúng lúc, chúng tôi đang ăn trưa, cậu có muốn ăn cùng không?

Tôi nghe xong vội khoát tay, nói:
Ấy..
Cảnh sát Martin nói tiếp cho chúng tôi, khi bọn họ nhìn thấy hiện tượng quái lạ này thì đều lấy điện thoại ra chụp ảnh, cảnh sát Martin cũng không ngoại lệ, nhưng rất nhanh anh ta đã phát hiện có chuyện không bình thường qua điện thoại...
Lúc đó, đầu tiên cảnh sát Martin chụp mấy tấm ảnh tuyết màu đỏ trên mặt đất nhưng thấy chụp không rõ lắm bèn đổi góc độ muốn chụp mấy cái cây phía xa, vậy mà đúng lúc này anh ta thấy trên cái cây to đằng xa có treo một người!
Khi anh ta nhìn thấy đồ vật trong tay mình thì lập tức phun ra
Sau đó chú họ lại ra tay giúp nữ cảnh sát kia tỉnh lại, phản ứng lúc cô ta tỉnh lại còn lớn hơn so với Martin, cô ta nôn ọe liên tục.
Vậy mà khi Martin định đuổi theo, lại đột nhiên cảm thấy mặt mình bị ướt, anh ta tiện tay vuốt một cái thì thấy tay mình toàn là máu..
Tiếp đẩy anh ta nghe được giọng nói run rẩy của nữ pháp y:
Toàn bộ đều là người..
Cảnh sát Martin lớn đến thế này mà chưa bao giờ thấy tuyết màu đỏ, cho nên đầu tiên anh ta cứ nghĩ là mắt của mình có vấn đề, giống như bị hoa mắt vì tuyết thì đầu tiên nhìn cái gì cũng là màu đỏ
Nhưng sau đó anh ta cảm thấy không phải, bởi vì kể cả mặt đất bị tuyết phủ kín thì trên đường bọn họ tới đây những cây cối đều không phải màu trắng, không thể nào làm anh ta bị hoa mắt được
Sau khi nhìn thấy cảnh này, cảnh sát Martin lập tức hạ điện thoại xuống muốn báo cho đồng nghiệp, không ngờ anh ta vừa hạ điện thoại xuống thì người trên cây cũng biến mất..
Thế là anh ta lập tức giơ điện thoại lên tiếp tục chiếu về cái cây to đó, anh ta thấy ngay một phụ nữ bị treo đung đưa trên đó.
Xung quanh toàn là người...
Martin nghe thể vội nhìn lại, chỉ thấy nữ pháp y không biết từ lúc nào đã cầm lên chiếc điện thoại, mặt mày hoảng loạn nhìn bốn phía
Nghe cô ta nói như vậy, Martin cũng nhặt lên điện thoại di động của mình chiếu xung quanh..

Ngay lập tức qua điện thoại anh ta phát hiện xung quanh bọn họ vậy mà đứng đây người!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.