Chương 1555: Giấc mơ kỳ lạ
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1270 chữ
- 2022-02-10 04:15:33
Tôi nhìn xung quanh, thấy trên một chiếc giường có một túi đồ cá nhân, bên trong có một chai rượu tây không biết thuộc nhãn hiệu gì, tôi vẫn do dự 8không biết có nên uống hay không...
Một lát sau, tôi cầm chai rượu kia mở ra ngửi thử, phát hiện đây là rượu Whisky, trước đây tôi đã từng3 uống loại rượu này ở nhà lão Triệu, vì nồng độ cồn cao nên phải cho thêm đá
Sau này có thể tôi sẽ k5hông quay lại được nữa
Tôi cũng không phải chúa cứu thể hay thánh nhân gì! Mặc dù cuộc sống của tôi không tốt lắm, nhưng tôi vẫn khao khát được sống
Tôi cau mày nói:
Anh đừng có chơi chữ với tôi! Tôi muốn tất cả bọn họ đều bình an về nước...
Hắn nghe xong than thở một tiếng, sau đó không nhịn được nói:
Được được được, để bọn họ bình an về nước, chuyện sau đó tôi sẽ mặc kệ!
Không biết vì sao, dù trong lòng tôi rất ghét hắn, những lời hắn nói từ trước đến nay tôi đều tin tưởng không hề nghi ngờ
Đúng lúc này, Hồ Phàm quay lại
Khi hắn nhìn thấy chai rượu trên giường của tôi, liền nhướng mày nói:
Mày cũng gan dạ đấy, lúc này mà còn có tâm trạng uống rượu..
Nghĩ vậy tôi đưa bình rượu lên miệng, không ngờ tên kia lại dùng giọng đắc ý nói:
Cậu nghĩ kĩ chưa, lần này tôi ra có thể sẽ không quay vào nữa! Còn cậu, Trương Tiến Bảo..
Rất có thể từ đây sẽ biến mất hoàn toàn trên đời này.
Tôi cười lạnh:
Tùy đi..
Thế nhưng, nghĩ đến những hành khách trên chuyến bay này, còn cả Đinh Nhất, chú họ, Bạch Kiện, lão Triệu..
bọn họ dù ít dù nhiều cũng vì tôi mới bị cuốn vào chuyện này
Tôi cúi đầu nhìn thấy mình đang mặc một bộ đồ rất kỳ lạ, giống như quần áo cổ trang vậy..
Cả người áo bào đó, trên mặt còn có một đồ trang sức màu đen trông rất khí phách
Bây giờ một mình tôi tự xử cả chai rượu này, có khi nào sẽ sa9y chết luôn không? Đây là lần đầu tiên tôi chủ động để tên kia xuất hiện hỗ trợ, lời cảnh cáo của Mao Khả Ngọc vẫn vang bên tai tôi, đó là lời khu6yên sau cùng hắn để lại cho tôi, chắc sẽ không lừa tôi đâu...
Chỉ sợ lần này tôi chủ động gọi tên kia ra..
Nháy mắt tôi cảm thấy như từ cổ họng đến dạ dày đều bị đốt cháy, xem ra rượu này quả là không dễ uống
Nếu để lão Triệu biết tôi làm một hơi hết một chai Whisky chắc chắn sẽ mắng tôi lãng phí, thế nhưng bây giờ tôi đâu có thể để ý nhiều như thế? Muốn thế nào thì cứ thể đi! Cả chai rượu chảy vào trong bụng, tôi bắt đầu cảm thấy lâng lâng, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, tôi biết cồn đã ngấm.
Tôi tin rằng, nếu hắn đã đồng ý với tôi thì nhất định sẽ làm được.
Tôi nhìn chai rượu một cái, sau đó uống hết rượu trong chai..
Còn uống nhiều như thế?
Tôi cười ngốc nghếch, nói:
Để xem tôi say rồi anh còn có thể đưa tôi đi đâu...
Hồ Phàm lập tức bị tôi chọc cười:
Đừng nói là uống say, cho dù mày có hôn mê bất tỉnh, tao cũng có thể đem mày đi như thường!
Lúc này tôi đã say mèm rồi, cho nên cũng chẳng nghe rõ hắn nói cái gì, tôi nghiêng đầu một cái lăn xuống giường ngủ mất..
Nhưng tôi lại cảm thấy, nếu không phải lễ thành hôn thì nam giới thời cổ đại chắc sẽ không mặc đẹp như thế này phải không? Chẳng lẽ tôi bị Hổ Phàm đưa đến Syria rồi? Đây là trang phục của bọn chúng ở đây? Nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, chắc chắn không phải..
Nhìn địa hình nơi này, sau tựa núi, mặt hướng ra sông, không phải Syria là vùng đất khô cằn sao?
Nghĩ tới đây tôi muốn đứng dậy, xem tình huống xung quanh thế nào, xem có còn ai sống sót không..
Không ngờ vừa đứng dậy, không biết có phải do đứng lên quá mạnh hay không mà đột nhiên tôi cảm thấy đầu óc mình mê muội.
Tôi phát hiện thứ quan trọng mà Trương Tiến Bảo tôi có được khi đi cùng với họ, không phải là năng lực tìm thi thể, mà là trong lúc vô tình đã có được những người coi tôi như anh em, như gia đình..
Tôi biết mình là một người may mắn, vì nếu không có bọn họ ở cạnh thì chẳng biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi? Tôi chỉ hy vọng tất cả bọn họ đều có thể bình an vượt qua được kiếp nạn này, đừng có vì tôi mà bị liên lụy...
mặc dù lúc đó tôi say, nhưng trong lòng tôi lại rất tỉnh táo, biết rõ mình không còn cơ hội tạm biệt với Đinh Nhất.
Sau đó tôi mơ một giấc rất dài, trong mơ tôi nhìn lại những năm qua tôi đã sống cùng với chú Lê, Đinh Nhất, chú họ, Bạch Kiện, lão Triệu, những chuyện đã xảy, lần đầu tiên nhìn thấy họ, mọi chuyện dường như mới xảy ra ngày hôm qua.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, tôi từ từ mở mắt, phát hiện mình đang ngồi dưới bóng râm của một cây đại thụ, cảnh vật xung quanh đều rất xa lạ
Trước đó rõ ràng tôi đang ở trên máy bay cơ mà? Sao tỉnh giấc lại chạy đến chỗ này rồi? Chẳng lẽ máy bay đã bị rơi? Có lẽ chung quy vẫn không thể dựa vào tên đó được! Tôi cảm thấy tức giận đến mức thở hổn hển
Một khi chiếc máy bay này bay đến Syria, vận mệnh của tất cả bọn họ sẽ nằm trong tay người khác
Mặc dù tôi không biết cái Hồ Phàm gọi là
dự định của mình
tại sao nhất định phải có tối? Nhưng chuyện đã xảy ra, tôi cũng không thể không làm gì, cũng không thể để kệ bọn chúng muốn làm gì thì làm
Nếu anh đã nghĩ như vậy thì thân thể này cứ cho anh, có điều tôi hy vọng anh có thể đồng ý với tôi đảm bảo tất cả mọi người trên máy bay bình an vô sự...
Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó nói:
Được, tôi đồng ý với cậu, tôi có thể cam đoan những người này sẽ không vấn đề gì cho đến khi máy bay hạ cánh, nhưng còn việc sau đó thể nào, tôi không thể xen vào.
Tôi đi quanh cây đại thụ một vòng, thấy cây đại thụ này rất cao to, tôi nhìn lên ngọn cây như đang chạm vào mây
Trong lòng tôi nghi hoặc không biết đây là đâu và là lúc nào, đột nhiên có một con hồ ly toàn thân màu đỏ, bốn chân trắng như tuyết lao đến.
Tôi nhìn kĩ thì nhận ra đây chẳng phải là nguyên hình của Trang Hà à? Sao lão hồ ly này lại xuất hiện ở đây? Trong lúc tôi vẫn còn đang nghi ngờ, thì nó đã chạy đến bên cạnh tôi, dùng mũi cọ nhẹ vào tay tôi, hình như đang muốn tôi vuốt đầu nó?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.